Page 227 - Phẩm Tam Quốc
P. 227

được  Kinh  châu  “uy  trấn  Giang  Biểu”.  Tôn  Quyền  tuy  có  dũng  có  mưu,

               nhưng tuổi trẻ, từng trải ít, cầm quân chưa lâu, đơn phương độc mã tỏ ra lực
               bất  tòng  tâm.  Lưu  Bị  có  chất  anh  hùng,  Quan  Vũ,  Trương  Phi  đều  “địch
               muôn người”, nhất định Tôn Quyền sẽ lợi dụng họ đối phó với Tào công.
               Nếu họ bắt tay nhau, tình thế sẽ khó phân giải, giết Lưu Bị càng trở nên khó
               khăn.

                  Trình Dục dự kiến rất có lý. Tôn Quyền bị uy hiếp tất phải tìm người giúp
               đỡ – Lưu Bị bại trận tất phải chạy sang phía Đông Ngô – với Tào Tháo mà
               nói thì kết quả tốt nhất là, Tôn Quyền lại giống như Viên Thiệu, Lưu Biểu,
               chỉ nuôi sống Lưu Bị chứ không dung cũng không giúp. Trong tình thế đó, ta
               đe dọa Tôn Quyền há chẳng phải đã bức họ phải kết bè đảng, kết đồng minh

               với nhau sao? Tào Tháo hiểu được điều đó. Một năm trước đây, Viên Thượng
               và Viên Hi bị Tào Tháo đánh cho tơi tả đã phải chạy về Liêu Đông, Tào Tháo
               không truy đuổi, cũng không tiến đánh Công Tôn Khang – người đã chứa
               chấp hai kẻ đó. Tào Tháo nói, “bức lắm chúng sẽ hợp lại, cứ từ từ, chúng sẽ
               giết nhau”, chi bằng cứ để chúng đánh lẫn nhau. Trước đó một thời gian, lúc
               đánh Viên Đàm, Viên Thượng, Quách Gia cùng từng nói như vậy. Thế mới
               thực là sáng suốt. Vậy, vì sao lần này Tào Tháo lại không chờ để họ “tự giết

               nhau”, lại muốn “ép họ”?
                  Vì vậy cũng không loại trừ một khả năng khác, tức là sau khi chiếm được

               Kinh châu một cách thuận lợi. Tào Tháo mới có ý được voi đòi tiên, muốn
               nhân thế mà tiến tới diệt nốt Đông Ngô. Cuối cùng thì trong tay Tào Tháo
               không chỉ có năm ngàn khinh kỵ binh, mà phía sau còn có mười mấy vạn đại
               quân. Có khả năng là như vậy. Tam quốc chí. Giả Hủ truyện nói, “Thái tổ phá
               Kinh châu, muốn thuận dòng xuống Giang Đông”, và Giả Hủ đã phản đối.
               Giả Hủ cho rằng, “trước phá Viên thị, nay thu Hán Nam”, đã “uy danh vang
               xa”. Bước sau, nên thực hành chính sách mềm mỏng, phủ dụ sĩ dân Kinh

               châu, để họ an cư lạc nghiệp, sống những ngày hoà bình, ổn định. Và như vậy
               thì “quân lính sẽ được nghỉ ngơi mà Giang Đông cũng sẽ thần phục”. Qua
               mấy lời trên thấy rõ, khi đó Tào Tháo “thuận xuống Giang Đông” là để đánh
               Tôn Quyển.

                  Vì vậy có ba khả năng để Tào Tháo viết lá thư đó: một, Tào Tháo muốn hạ
               chiến biểu với Tôn Quyền; hai, Tào Tháo muốn hù dọa Tôn Quyền; ba, Tào
               Tháo không viết thư. Tôi cho rằng lá thư đó có thể có và cũng có thể không.
               Nhưng nếu có viết, thì đó là hạ chiến biểu với Tôn Quyền, còn như lá thứ đó
               đến Giang Đông vào lúc nào, sau này sẽ nói tiếp.
   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232