Page 225 - Phẩm Tam Quốc
P. 225

châu không phải Tôn Quyền và Lỗ Túc nói muốn lấy là lấy được ngay. Một

               khi chèo thuyền trên dòng nước ngược, không tiến thì chỉ có thoái. Có một
               sách lược “lấy công để thủ”, như vậy, nếu kém cũng có thể xưng cô cát cứ
               một phương, vì vậy có thể nói đó là cách tính toán như ý nhất. Nhưng cách
               tính toán như có ý đó cần có tiền đề quan trọng, đó là Kinh châu còn nằm
               trong tay Lưu Biểu. Lưu Biểu phản ứng chậm chạp, yếu đuối vô năng, không
               có chí tiến thủ, ít bàn đến nước Ngô, đương nhiên mới có kế hoạch đánh Lưu
               Biểu.

                  Vì vậy, Tào Tháo nam chinh và Lưu Biểu qua đời làm tan mất giấc mộng
               đẹp của Tôn Quyền và Lỗ Túc. Lỗ Túc ý thức ngay được tính nghiêm trọng
               của sự việc, mới xin phép được sang Kinh châu ngay, lập tức Tôn Quyền đã

               phê chuẩn hành động của Lỗ Túc. Thực đáng tiếc, Tôn Quyền, Lỗ Túc cũng
               vậy, Lưu Bị, Gia Cát Lượng cũng vậy, đều không ngờ Tào Tháo lại nhanh
               đến vậy, kết quả “Túc chưa đến mà Tào công đã gần kề”. Thế là Lỗ Túc
               quyết đoán ngay, đề xuất với Lưu Bị, hai bên liên hợp “cùng lo sự nghiệp lớn
               trên đời”. Thực tế là muốn Lưu Bị là mũi tên cản địch, không để Kinh châu
               rơi vào tay Tào Tháo. Như vậy, liệu Tôn Quyền có đồng ý liên Lưu chống
               Tào hay không, cố nhiên Gia Cát Lượng rất sốt ruột, Lỗ Túc cũng sốt ruột.

                  Lúc này Tào Tháo đã giúp đỡ hai người. Do chúng ta không thể xác định
               được nguyên nhân, không hiểu vì sao Tào Tháo đã có thư gửi Tôn Quyền,

               “Ta phụng mệnh đi đánh kẻ có tội, gương cờ xuống phía nam, Lưu Tôn bó
               tay. Nay ta đưa tám mươi vạn thủy quân, muốn đến nước Ngô cùng đi săn với
               tướng quân”. Có thể dịch nghĩa như sau: gần đây lão phu phụng mệnh triều
               đình đi đánh kẻ có tội. Quân kỳ chỉ xuống phía nam, Lưu Tôn giơ tay xin
               hàng, lúc này lão phu lại chuẩn bị tám mươi vạn thuỷ quân, để cùng tướng
               quân đi săn trên đất Ngô. Đúng là khẩu khí mạnh mẽ hay ho. Cho nên, lúc
               Tôn Quyền chuyển bức thư cho bộ hạ “ai nấy đều bị chấn động, thất sắc”.

                  Lá thư của Tào Tháo là điểm mâu chốt của bản án, vì nó là thư tuyên chiến
               của Tào Tháo với nước Ngô, cũng là bước ngoặt trong tình thế biến chuyển
               gấp. Trước đó đây là trận chiến giữa Tôn Lưu, tức là Tào Tháo, đánh Lưu

               Biểu, hàng Lưu Tôn, đánh Lưu Bị. Lúc này Tôn Quyền có thể đứng xa mà
               nhìn lửa. Nhưng khi bức thư vừa tới, trận chiến Tào Lưu đã biến thành trận
               chiến Tào Tôn, việc của Lưu Bị đã biến thành việc của bản thân Tôn Quyền.
               Tôn Quyền chẳng còn cách nào để ngồi xem thành bại. Điều này thực khác
               thường. Vì vậy, chúng ta muốn hỏi, Tào Tháo có viết bức thư đó không? Vì
               sao Tào Tháo lại viết bức thư đó? Bức thư của Tào Tháo gửi đến chỗ Tôn
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230