Page 228 - Phẩm Tam Quốc
P. 228
Và, cứ nói như Tào Tháo không viết lá thư này thì tình hình bên phía Đông
Ngô cũng đã hết sức khẩn trương. Riêng việc Tào Tháo tấn công ào ạt vào
Kinh châu cũng đủ để họ “nghe thấy mà sợ”. Hơn nữa, bất kể là nói thế nào,
Tào Tháo “thuận dòng xuống phía đông”, đầu mâu chĩa thẳng vào chính là
Tôn Quyền. Vì vậy, bất kể là Tào Tháo có viết bức thư kia hay không thì mọi
người ở Giang Đông đều có cảm giác hoạ lớn đã gần kề. Chính vì vậy mới có
chủ trương đầu hàng Tào Tháo. Nếu Tào Tháo chỉ muốn diệt Lưu Bị thì việc
gì họ phải đầu hàng?
Đã đến lúc “lửa mạnh mới biết đâu là vàng thực”.
Bấy giờ, Tôn Quyền quyết định triệu tập hội nghị khẩn cấp, với lý do được
tin quân Tào tới đánh. Tư trị thông giám và Tam quốc diễn nghĩa đều nói là
đã nhận được thư của Tào Tháo, Tam quốc chí. Lỗ Túc truyện nói là “Được
tin Tào Tháo muốn xuống phía đông”. Nhiều khả năng đó là tin tức tình báo.
Thời đó công tác tình báo của các bên đều làm rất tốt. Tóm lại, Tôn Quyền đã
biết chắc là, Tào Tháo sẽ đánh tới, nên mới cũng bộ hạ bàn xem nên làm thế
nào. Kết quả, từ trên xuống dưới đều là một giọng đầu hàng, quan viên lớn bé
đều “khuyên Tôn Quyền ra nghênh đón”, chỉ có Lỗ Túc là yên lặng (Túc
không nói gì). Tôn Quyền thấy khó chịu liền bỏ ra nhà tiêu, Lỗ Túc theo luôn
ra tới hành lang. Với sự thông minh của mình, Tôn Quyền biết ngay Lỗ Túc
có gì muốn nói, hơn nữa là cái gì đó rất quan trọng, liền cầm lấy tay Lỗ Túc,
Túc hạ có điều gì muốn nói với ta phải không?
Đúng là Lỗ Túc có điều muốn nói và hiểu rằng đây là cơ hội tốt nhất để
thuyết phục Tôn Quyền, có điều không tiện nói trước mặt mọi người. Vì sao
vậy? Chúng ta đều biết, việc Lỗ Túc đến Tương Dương gặp Lưu Bị. Khuyên
Lưu Bị liên hợp với Tôn Quyền, đã được Tôn Quyền phê chuẩn. Lúc xin
phép, Lỗ Túc đã nói rất rõ, mục đích chuyến đi là “thuyết phục Bị đem quân
Biểu, đồng tâm nhất trí, cùng đánh Tào Tháo”. Nhưng đã vậy thì sao Tôn
Quyền còn do dự? Vì còn một món nợ chưa biết tính thế nào. Không giúp
Lưu Bị, Kinh châu là của Tào Tháo; giúp Lưu Bị, Kinh châu lại thuộc về Lưu
Bị. Còn như không giúp ai, xuôi tay bàng quan thì Kinh châu cũng chẳng thể
biến thành của mình. Thực khó để có được quyết sách. Nhưng lúc này thì vấn
đề đã biến đổi, không còn là có nên giúp Lưu Bị không, hoặc có nên hàng
Tào không? Món nợ đã dễ giải hơn nhiều. Món nợ được rõ ràng thì mọi việc
cũng được rõ ràng.
Thế rồi Lỗ Túc đã nói với Tôn Quyền, mấy lời của mọi người ban nãy đều
là lừa dối tướng quân. Đầu hàng Tào Tháo có thể, nhưng còn phải xem người