Page 223 - Phẩm Tam Quốc
P. 223

§22. CHỐNG CHỌI VỚI SÓNG DỮ

                  Lời khuyên của Gia Cát Lượng đối với Tôn Quyền rõ ràng là một nét tinh
               tế trong hoạt động ngoại giao của Gia Cát Lượng. Nhưng từ lợi ích cơ bản

               của  tập  đoàn  khiến  Tôn  Quyền  cuối  cùng  cũng  phải  quyết  định  liên  Lưu
               chống Tào. Là người phát ngôn cho tập đoàn Lưu Bị, đương nhiên Gia Cát
               Lượng không thể đại diện cho lợi ích tập đoàn Tôn Quyền. Vậy, ai có thể từ
               góc độ lợi ích cơ bản giúp Tôn Quyền phân tích, giúp Tôn Quyền có được
               quyết tâm?

                  Tập  trước  chúng  ta  đã  nói,  liên  Lưu  chống  Tào  là  quyết  định  của  Tôn
               Quyền căn cứ vào lợi ích cá nhân, lợi ích của tập đoàn. Vì vậy, người giúp
               Tôn Quyền phải là “người của mình” trong nội bộ tập đoàn, không thể là Gia
               Cát Lượng. Gia Cát Lượng vốn là sứ giả của tập đoàn Lưu, đại diện cho lợi
               ích của Lưu Bị, phải giữ vững lập trường của Lưu Bị. Gia Cát Lượng sao có

               thể thâm nhập vào thế giới nội tâm của Tôn Quyền, hết lòng hết sức nghĩ thay
               cho Tôn Quyền? Không thể thâm nhập vào nội tâm người khác, sao có thể
               tính toán sòng phẳng món nợ đó?
                  Đương nhiên nợ thì vẫn phải trả. Và, biện pháp chủ yếu để Gia Cát Lượng

               thuyết phục Tôn Quyền cũng là cách thanh toán món nợ đó. Gia Cát Lượng
               giúp Tôn Quyền thanh toán ba món nợ. Một là, trong lúc mấu chốt, kỵ nhất là
               do dự. Điều đáng quyết mà không quyết, tất sẽ gặp hoạ. Như ngài hiện nay
               “ngoài thì có vẻ thuận, nhưng trong lòng lại do dự”. Kết quả tất nhiên là mất
               lòng cả hai phía. Hai, Giang Đông binh nhiều lương đủ, Kinh châu thế mạnh,

               chỉ cần hai bên chúng ta “Đồng tâm hiệp lực” là có thể “phá được quân Tào”.
               Ba, một khi quân Tào thất lợi sẽ phải lui về phương Bắc. Và như vậy, Kinh
               châu của chúng tôi và lực lượng Đông Ngô của các ngài sẽ thêm mạnh, tình
               thế ba chân của đỉnh sẽ hình thành (như vậy Kinh, Ngô, thế sẽ mạnh, chân
               đỉnh sẽ thành), cho nên “cơ hội thành bại, quyết định từ hôm nay”.

                  Đương nhiên, điều này đã làm cho Tôn Quyền phải suy nghĩ, nhưng vẫn
               chưa phải là điều tốt nhất. Bởi vì ba món nợ mà Gia Cát Lượng nói tới vẫn
               chưa phải là cái có thể đụng tới, điều bí mật ẩn náu trong lòng Tôn Quyền.
               Hơn nữa cách tính toán của Tôn Quyền cũng có vấn đề. Là vấn đề gì? Có hai
               món nợ chưa tính đến. Thứ nhất, Gia Cát Lượng chỉ nói vì sao ngài phải đầu

               hàng, vì sao phải tranh đấu, không thể ngồi nhìn, do dự không quyết, nhưng
               chưa nói đầu hàng thì sẽ như thế nào. Và đây mới là vấn đề mấu chốt. Nếu
               đầu hàng mà tốt thì sao lại không? Thứ hai, Gia Cát Lượng đã nói, nếu chiến
               thắng được Tào Tháo, có thể chia ba thiên hạ, ít ra cũng có thể chia ba Kinh
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228