Page 218 - Phẩm Tam Quốc
P. 218

nhưng lại nói là Tôn Quyền gặp nhiều phiền hà, còn ra bộ phải xả thân mưu

               hoạch  cho  Tôn  Quyền,  rõ  ràng  đã  đổi  chủ  thành  khách,  giành  phần  hơn!
               Đương nhiên là Tôn Quyền không mắc lỡm, đã nhanh chóng uốn lưỡi hỏi lại,
               đã vậy, sao Lưu Dự châu các ngươi không đi đầu hàng đi?
                  Lời nói rất ác, vừa châm chọc vừa đánh đúng vào nỗi khổ của người khác,

               không biết nên trả lời sao. Gia Cát Lượng vẫn thản nhiên đáp, nhớ năm đó,
               Điền Hoành tráng sĩ của nước Tề bất quá chỉ là một thất phu mà không chịu
               đầu hàng (giữ nghĩa không nhục), huống chi đây là Lưu Dự châu! Lưu Dự
               châu chúng ta dòng dõi vương thất, anh tài cái thế, người người quy thuận
               (chúng  sĩ  ngưỡng  mộ,  như  nước  đổ  ra  biển)!  Chúng  tôi  sẽ  chống  đối  đến
               cùng. Nếu có thất bại thì đó cũng là ý trời (là do trời). Đầu hàng, thì không

               bao giờ!
                  Đây chỉ có thể xem là lời lẽ ngoại giao. Đúng, Lưu Bị đương nhiên là anh
               hùng, nhưng không phải xưa nay chưa từng dựa vào người khác, đầu hàng

               người khác. Trước đây, Lưu Bị luôn phải thay đổi nơi ở, phải dựa vào Tào
               Tháo, phải đầu hàng người khác. Lúc Lã Bố đến đánh, từng bắt vợ con Lưu
               Bị, Lưu Bị chả phải “cầu hoà với Lã Bố” đó sao? Lúc đó, lẽ nào Lưu Bị
               không phải là dòng dõi vương thất, anh tài cái thế, chúng sĩ ngưỡng mộ, như
               nước đổ ra biển” ? Lưu Bị lúc dựa vào Đào Khiêm, lúc dựa vào Lã Bố, lúc
               dựa vào Tào Tháo, lúc dựa vào Viên Thiệu, những lúc đó “cốt khí” đã biến đi

               đâu  rồi?  Cuối  cùng  thì  người  ở  dưới  nóc  nhà,  không  thể  không  cúi  đầu.
               Huống chi vị “Lưu hoàng thúc” của chúng ta lại biết co biết duỗi. Gần đây lại
               học tập được cách thức của chim của rùa, lúc đáng rụt đầu có thể rụt đầu, đó
               mới là tác phong thường xuyên của Lưu Bị. Tam quốc diễn nghĩa có thơ vịnh
               Lưu Bị như sau “Gượng vào hang ổ, tạm nương mình, nói rõ anh hùng nghe
               mà kinh. Mượn tiếng sấm vang, hòng che giấu, tuỳ cơ ứng biến thật tài tình!”
               Như vậy đã nêu rõ được tính cách của Lưu Bị. Thấy rõ “giữ nghĩa không

               nhục” là nói khoác, “Tuỳ cơ ứng biến” mới là thật. Đương nhiên chúng ta
               không vì thế mà chê trách hoặc xem thường Lưu Bị, nhưng cũng đừng cho
               rằng Lưu Bị là con người “cứng như thép” thà gãy chứ không cong. Thực tế
               thì lần này Lưu Dự châu không chịu đầu hàng không phải vì xương cốt cứng?
               Vì biết chắc rằng lần này Tào Tháo quyết không tha cho Lưu Bị, có hàng
               cũng chẳng ích gì, chỉ có thể quyết đấu tới cùng.

                  Đương nhiên, Gia Cát Lượng không thể nói thẳng ra như vậy, huống hồ
               cách nói của Gia Cát Lượng cũng rất hay. Nên nhớ, tình cảnh của tập đoàn
               Lưu Bị lúc này rất nguy hiểm, chỉ còn cách là chống đối tới cùng. Lúc này
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223