Page 217 - Phẩm Tam Quốc
P. 217
tranh giành thiên hạ” của Gia Cát Lượng, vẻn vẹn trong hai mươi sáu chữ đã
có bao nhiêu ẩn ý, rõ ràng không hổ là một cao thủ trong đàm phán!
Có điều bên phía Đông Ngô chưa hẳn đã hồ đồ tất cả. Thôi được, cứ nói
như Lưu Dự châu các ông cũng như Tôn thảo Lỗ chúng tôi, cùng là bá chủ
một phương, thậm chí có thể chống chọi ngang với sức Tào thừa tướng, vậy
sao không tiếp tục ở lại Kinh châu? Việc gì phải chạy đến chỗ chúng ta xin
viện binh? Điều này cần được rõ ràng minh bạch. Nhưng việc này chỉ có thể
phô diễn, không thể nghiên cứu. Thế là Gia Cát Lượng đã nhẹ nhàng nói mấy
câu như sau: “Lúc này, Tào Tháo đã bình định Trung Nguyên, công phá Kinh
châu, uy trấn bốn biển. Lưu Dự châu chúng tôi “anh hùng không đất dụng
võ” (Tam quốc chí nói là “anh hùng không nơi dụng võ”), vì vậy mới tới đây
(Dự châu mới tìm đường tới đây), mong tướng quân, với lực lượng của mình
cho ý kiến, nên làm như thế nào (mong tướng quân lượng sức mà xử lý).
Đúng là một cao thủ! Một câu “anh hùng không nơi dụng võ”, một câu
“lượng sức mà xử lý” nhẹ nhàng biến bốn lạng thành ngàn cân, quả bóng đã
được đá sang Tôn Quyền. Cứ theo cách nói của Gia Cát Lượng thì Lưu Bị
không hề chiến bại, không có nhiều khó khăn, người gặp phiền hà lại chính là
Tôn Quyền, nên mong Tôn Quyền “lượng sức mà xử lý”, và cũng không nói
thêm Tôn Quyền đã chuốc lấy sự phiền hà đó từ ai.
Nhưng bạn cũng không thể nói Gia Cát Lượng không đúng, bởi trong lời
nói của Gia Cát Lượng có ẩn ý, hơn nữa Gia Cát Lượng đã nói rõ với Tôn
Quyền. Đúng vậy, đúng là Lưu Dự châu không có đất dụng võ, nhưng cũng
vì thế mà không bị phiền hà, cùng lắm là con đường chết, và quyết liều mạng
để cá chết thì lưới cũng tan. Ngược lại Tôn tướng quân các ngài, tuy có đất
dụng võ, nhưng cũng có không ít phiền hà. Vì sao vậy? Bởi vì các ngài cứ
nghi ngại đứng nhìn, do dự không quyết, “Việc đã gấp mà không quyết
đoán”! Vì vậy Gia Cát Lượng mới nói với Tôn Quyền, nếu Giang Đông có
thể chống lại Trung Nguyên, chi bằng nên sớm cắt đứt với Tào Tháo. Nếu
không thể thì nên cuốn cờ dẹp trống, phủ phục xưng thần, như tướng quân
đây, bề ngoài ra vẻ phục tùng, nhưng trong lòng lại có ý khác (ngoài thì vờ
phục tùng, nhưng bên trong lại do dự), Nước đến chân mà vẫn ngập ngừng,
không khéo hoạ lớn sẽ ập đến ngay (hoạ đến không hẹn). Ý này thực hết sức
rõ ràng: Lưu Dự châu của chúng ta là anh hùng không đất dụng võ, Tôn
tướng quân của ngài có đất dụng võ. Nhưng nếu dụng không tốt là phiền hà
đấy, các hạ cứ xem đó mà làm! (Cứ lượng sức mà xử lý)!
Rõ ràng là mình đã hết đường, đành phải “cầu cứu Tôn tướng quân”,