Page 214 - Phẩm Tam Quốc
P. 214

thì không tránh khỏi có quan hệ. Huống chi, Lưu Bị “kiêu hùng thiên hạ”

               cũng không phải “loại hiền”, giúp Lưu Bị là giúp giặc, làm không khéo sẽ là
               dẫn  sói  vào  nhà.  Nhưng  phủi  tay  bàng  quan  liệu  có  an  toàn  không?  Chưa
               chắc. Nhớ lại năm đó, Lưu Biểu giữ thái độ trung lập trong trận chiến Quan
               Độ, kết quả, Tào Tháo diệt xong Viên Thiệu lại đến diệt Lưu Biểu. Tóm lại,
               giúp đỡ Lưu Bị, khác gì dẫn lửa đến bên mình; không giúp Lưu Bị, tức là
               giúp Trụ bạo ngược. Ngược lại thì vẫn thế. Không giúp Lưu Bị thì sẽ môi hở
               răng  lạnh;  giúp  Lưu  Bị,  khác  gì  nuôi  hổ  để  lại  hậu  hoạ.  Không  liên  Lưu,

               không hàng Tào, cũng không thể trung lập, thực khó nghĩ, khó khăn cả đôi
               đường. Đi đâu, theo ai, với một người trẻ tuổi như Tôn Quyền (hai mươi sáu
               tuổi) quả là điều hết sức khó nghĩ.

                  Lúc này Tôn Quyền hết sức do dự, vả lại tình thế hiện tại cũng chưa thực
               sự nghiêm trọng, chưa thực sự rõ ràng. Tam quốc chí. Gia Cát Lượng truyện
               nói, bấy giờ Tôn Quyền “đóng quân ở Sài Tang, chờ xem thành bại”, mô tả
               như vậy là chính xác. Nhưng cuối cùng Tôn Quyền đã quyết định liên Lưu
               chống Tào. Chính do quyết sách của Tôn Quyền, thế lực của Tào Tháo hết
               cách xuống miền nam, lịch sử cũng từ các cuộc chiến tranh liên miên của các
               chư hầu biến thành ba nước theo thế chân vạc, có thể nói đây là một quyết

               sách mang tính thời đại. Nhưng vấn đề là Tôn Quyền vốn muốn “Chờ xem
               thành bại”, nhưng vì sao cuối cùng lại quyết định xen vào cuộc chiến Lưu –
               Tào? Ai là người làm cho Tôn Quyền quyết định như vậy?

                  Nói chung mọi người đều cho rằng Gia Cát Lượng là người lay chuyển
               được càn khôn. Như vậy, rõ ràng chịu ảnh hưởng của Tư trị thông giám và
               Tam quốc diễn nghĩa. Nhất là Tam quốc diễn nghĩa đã sắp xếp hai phần Khua
               lưỡi bẻ bọn nho và Dùng trí kích Chu Du, Gia Cát Lượng không chỉ đánh
               mạnh vào luận điệu đầu hàng của “phái chủ hoà” mà còn phải “khích lệ” cả
               Chu Du. Lỗ Túc thì lúc nào cũng băn khoăn lo lắng. Tam quốc diễn nghĩa là

               tiểu thuyết, không cần phải nói tới. Tư trị thông giám là lịch sử, không thể
               không bàn xem sao.
                  Hãy xem Tư trị thông giám đã nói những gì. Tư trị thông giám nói, sau khi

               Lỗ Túc đến Đương Dương gặp lại Lưu Bị và Gia Cát Lượng, hai bên ưng ý,
               hợp nhau. Vì vậy Lưu Bị đã theo kế sách của Lỗ Túc (Bị dùng kế của Túc),
               đến Phàn Khẩu huyện Ngạc (nay là thị trấn Ngạc Châu, Hồ Bắc), Gia Cát
               Lượng cùng Lỗ Túc đến Sài Tang (gần thị trấn Cửu Giang, Giang Tây) đi gặp
               Tôn Quyền, ở đây có vấn đề, tức là Tiên chủ truyện, Quan Vũ truyện, Ngô
               chủ truyện, Chu Du truyện và Lỗ Túc truyện trong Tam quốc chí đều nói đến
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219