Page 213 - Phẩm Tam Quốc
P. 213
§21. LÂM NGUY VÂNG MỆNH
Tào Tháo nam chinh Kinh châu, thế như chẻ tre, Lưu Bị bại về Đương
Dương, cầu cứu Giang Đông. Tập đoàn Giang Đông vốn có kế hoạch đoạt
Kinh châu, rồi cùng Tào Tháo vạch sông để trị, nay rơi vào hoàn cảnh cực kỳ
khó khăn, biết chọn ai. Không giúp Lưu Bị thì môi hở răng lạnh; giúp Lưu
Bị, như nuôi hổ để hậu hoạ. Trước khó khăn đó, ai là người giúp Tôn Quyền
có quyết sách?
Phần trước chúng ta đã nói, Lỗ Túc từ Sài Tang đến Đương Dương thuyết
phục Lưu Bị liên hợp với Tôn Quyền và cùng đến Hạ Khẩu. Lúc này Tào
Tháo đã chiếm Giang Lăng, thu được một khối lượng lớn quân nhu vật tư,
chuẩn bị xuôi dòng xuống phía đông. Cảm thấy tình thế nghiêm trọng, lúc
lâm nguy Gia Cát Lượng vâng mệnh chạy đến Giang Đông “cầu cứu Tôn
tướng quân”. Trong tình thế rối ren đó, Lỗ Túc, Gia Cát Lượng đang ứng phó
với biến cố đột nhiên xảy ra bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình và họ có
thành công hay không. Tuỳ thuộc vào quyết sách của Tôn Quyền như thế
nào.
Điều này rất khó đối với Tôn Quyền. Tôn Quyền sẽ phải chọn ai, Lưu Bị
hay Tào Tháo. Luận về thân sơ, Tôn Quyền còn có chút tình với Tào Tháo –
cháu gái Tào Tháo lấy em trai Tôn Quyền (Tôn Khuông), con Tào Tháo (Tào
Chương) lấy cháu gái Tôn Quyền. Quan hệ họ hàng tuy có chút phức tạp,
nhưng là thân tình. Không giống như Lưu Bị, không thân không quen, cách
nhau hàng dặm. Bàn về mạnh, yếu, theo cách nói trong Tam quốc chí. Lưu
Hoa truyện, Tào Tháo lúc nam chinh Kinh châu trong số chín châu trăm quận
là mười đã lấy được tám, uy chấn thiên hạ, bốn biển khiếp sợ”, thực lực hùng
hậu; Lưu Bị đã không có lực lượng, còn bị tấn công, thui thủi như chó nhà có
tang. Về tình cảm, đối với Tào Tháo, Tôn Quyền vừa hận vừa sợ lại vừa cung
kính, còn đối với Lưu Bị “Kiêu hùng thiên hạ” không thể nói là thích hay
không thích, không đáng phải lo cho sự sống chết của người đó. Nhưng lúc
này Tào Tháo đã gần kể, Tôn Quyền cảm thấy khó nghĩ, chẳng thích thú một
chút nào. Hơn nữa, lần này người bị tiêu diệt là Lưu Bị, lần sau chắc sẽ đến
lượt mình, chí ít cũng không thực hiện được kế hoạch chiếm đoạt Kinh châu.
Cảm giác môi hở răng lạnh không phải Tôn Quyền không có; từ đó dẫn tới
hậu quả nghiêm trọng, Tôn Quyền không thể không suy nghĩ.
Quyết định như thế nào, thực khó khăn. Vì có một món nợ rất rõ ràng, ở
đời không hề có bữa ăn trưa nào miễn phí, không hề có chuyện lấy hạt dẻ
trong lửa mà không bỏng tay. Một khi xen vào cuộc đấu tranh của Tào – Lưu,