Page 209 - Phẩm Tam Quốc
P. 209

xác. Đúng, Tào Tháo đã từng đốt thành. Hưng Bình năm đầu (năm 194), lúc

               đánh Từ châu, Tào Tháo “đến đâu cũng đốt sạch, giết sạch”. Việc làm của
               Tào Tháo đã có ảnh hưởng rất xấu, Tuân Úc từng phê phán Tào Tháo, về sau
               Tào Tháo đã tiếp thu lời giáo huấn đó, chúng ta sẽ không nói tới nữa. Sau sự
               kiện Từ châu, Tào Tháo hiểu rõ, hành động đốt thành dã man đó là bất lợi
               cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ của mình, ở đây Lưu Tôn không đánh mà
               hàng, thì có lý do gì để giết người vô cớ? Tào Tháo vẫn chưa ngốc đến mức
               ấy.

                  Tóm lại, chưa biết lý do gì mà rất nhiều người đi theo Lưu Bị. Theo phong
               tục thời đó, một khi nhân sĩ và quan viên di dời, họ thường mang theo cả nhà,
               cả họ tộc, nên số người đi theo là rất đông. Tình thế hai bên thực khác biệt.

               Tào Tháo một ngày đi ba trăm dặm. Lưu Bị một ngày mười mấy dặm, chẳng
               bao lâu nữa Tào Tháo sẽ đuổi kịp Lưu Bị. Hai quân gặp nhau ở cầu Trường
               Bản, Đương Dương (phía đông bắc huyện Đương Dương, Hồ Bắc ngày nay),
               thắng thua thế nào đã rõ. “Tam quốc chí. Tiên chủ truyện” ghi vẻn vẹn có
               một dòng, nhưng cảnh khốn đốn của Lưu Bị thời đó đã tốn rất nhiều giấy
               mực:  ‘Tiên  chủ  vứt  vợ  con,  cùng  Gia  Cát  Lượng,  Trương  Phi,  Triệu  Vân
               cùng mấy chục tên khinh kỵ ra đi, Tào công thu được dân chúng và nhiều

               trang bị nặng”. Đáng thương cho Lưu Dự châu, lúc này không chỉ không nói
               được “Lây dân làm gốc”, ngay cả vợ con cũng không nhìn tới.

                  Trận này Lưu Bị thảm bại, nhưng các nhà văn, nhà nghệ thuật ủng hộ Lưu
               Bị đã có nhiều bài viết. Triệu Tử Long một mình một ngựa cứu chúa, Trương
               Dực Đức đại náo cầu Trường Bản đều là những câu chuyện quen thuộc với
               mọi người. Mấy việc này đều có căn cứ đầy đủ. Tam quốc chí. Triệu Vân
               truyện nói: “Tiên chủ bị Tào công bức ở cầu Trường Bản, Đương Dương, bỏ
               vợ con, chạy xuống phía nam, Vân ôm đứa trẻ yếu đuối, là hậu chủ sau này,
               bảo vệ Cam phu nhân, tức là mẹ của hậu chủ, mới thoát nạn”. Trương Phi

               truyện  nói,  “Tiên  chủ  nghe  tin  Tào  công  đến,  đã  bỏ  vợ  con  mà  chạy,  để
               Trương  Phi  và  hai  chục  kỵ  sĩ  đi  ở  phía  sau.  Phi  ngăn  sông  phá  cầu,  cầm
               ngang ngọn mâu trừng mắt mà nói: “Ta là Trương Dực Đức, ai dám đến liều
               chết!” kẻ địch không dám đến gần, vì vậy mới thoát”. Việc Triệu Vân cứu A
               Đẩu là thực, nhưng Lưu Bị không hề vứt con; ‘Trương Phi hét to trên cầu
               Trường  Bản”  là  thực  nhưng  không  phải  vì  thế  mà  “cầu  gẫy,  nước  chảy

               ngược”, Trương Phi đã chặt gẫy cầu đó.
                  Nhờ có Trương Phi, Lưu Bị không phải bỏ mạng, nhờ Triệu Vân tìm được
               vợ con, nhưng vẫn không có đường thoát. Trước mặt, Tào Tháo đã chặn mất
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214