Page 207 - Phẩm Tam Quốc
P. 207

Đã  đến  nước  này,  có  nói  gì  cũng  vô  ích,  Lưu  Bị  chỉ  còn  cách  “tẩu  vi

               thượng sách”, liền cùng Gia Cát Lượng, Từ Thứ chạy về hướng nam. Tam
               quốc diễn nghĩa nói, trước khi Lưu Bị ra đi, Gia Cát Lượng hỏa thiêu Tân Dã,
               sử sách không còn căn cứ. Trước đó “Lửa cháy gò Bác Vọng” là có, nhưng
               đó là lửa của Lưu Bị (Tiên chủ có phục binh, tự thiêu, vờ rút chạy, bọn Đôn
               đuổi tới, phục binh đã phá xong) không liên quan tới Gia Cát Lượng.

                  Trên đương rút về nam mới có chuyện, và là chuyện nhỏ. Tam quốc chí.
               Tiên chủ truyện nói, bấy giờ Lưu Bị đóng quân ở Phàn Thành, ở phía bắc
               Hán Thủy, Tương Dương của Lưu Tôn ở Giang Nam, Gia Cát Lượng liền
               khuyên Lưu Bị nên tấn công Lưu Tôn. Theo ý Gia Cát Lượng, Lưu Tôn sẽ
               không chịu nổi một đòn và chỉ cần lấy được Tương Dương, coi như Kinh

               châu đã thuộc về mình. Nhưng Lưu Bị nói, ‘Ta thực không nỡ” và không
               theo ý của Gia Cát Lượng. Ngài Lã Tư Miễn cho rằng việc này chưa chắc đã
               chính xác, Ngài Lã nói, “Bấy giờ lòng người Tương Dương là bất định, công
               phá rất dễ, (nhưng) trong chốc lát đại quân Tào Tháo kéo đến, liệu có giữ nổi
               không? Gia Cát Lượng là người thận trọng, chắc gì đã nói như vậy?” nhưng,
               như vậy cũng vẫn chưa rõ. Ngược lại Lưu Bị không đánh Tương Dương, trên
               đường, lúc ngang qua Tương Dương có nói to với Lưu Tôn mấy câu, sau đó

               tiếp tục xuống phía nam.
                  Lưu Bị chạy nhanh, Tào Tháo đuổi cũng nhanh. Theo Tam quốc chí. Tuân

               Úc  truyện,  trước  lúc  xuất  chinh,  Tào  Tháo  hỏi  kế  Tuân  Úc.  Tuân  Úc  cho
               rằng, lúc này “Hoa Hạ đã định, đất nam có khó khăn”, là lúc có thể lấy được
               Kinh châu, nhưng cần phải đánh nhanh thắng nhanh. Vì vậy Tuân Úc đề nghị
               với Tào Tháo: “Ra quân từ Uyển Thành, đồng thời cho khinh kỵ xuất phát từ
               Nhiếp, đánh bất ngờ”, tức là giương cờ gióng trống ra quân từ Uyển Thành,
               (nay là thị trấn Nam Dương, Hà Nam), đồng thời tiến quân từ huyện Nhiếp
               (nay, phía nam huyện Nhiếp, Hà Nam), thống lĩnh khinh kỵ binh theo đường

               tắt đánh thẳng tới Tương Dương và Giang Lăng. Tào Tháo nhanh chóng hiểu
               rõ  vấn  đề:  Tương  Dương  là  sào  huyệt  của  Lưu  Biểu,  quân  nhu  vật  tư,  cả
               những hạm thuyền thủy chiến đều tập trung ở Giang Lăng. Như vậy, không
               bao giờ được để rơi vào tay Lưu Bị. Tào Tháo liền theo kế của Tuân Úc, ra
               quân rầm rộ từ Uyển Thành, huyện Nhiếp kéo thẳng tới Kinh châu (Ra quân
               từ Uyển, Nhiếp theo kế của Úc), được nửa đường thì bỏ lại mọi trang bị nặng,

               tự thân thống lĩnh khinh kỵ tiến thẳng tới Tương Đương, Tam quốc chí. Tiên
               chủ truyện nói là “Tào công cho Giang Lăng có quân, e Tiên chủ ở đó, liền
               bỏ lại trang bị nặng, khinh kỵ tới thẳng Tương Dương”. Sau lúc đến Tương
               Dương, Tào Tháo mới biết Lưu Bị đang chạy về Giang Lăng, Tháo thân dẫn
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212