Page 206 - Phẩm Tam Quốc
P. 206

từ lâu Gia Cát Lượng đã nói “Đó là trời ban cho tướng quân, sao tướng quân

               lại có ý đó”? Rõ ràng đây không phải là vấn đề vô đạo đức. Thực tế thì lúc đó
               Lưu Bị chưa vui vẻ theo lệnh lấy mà thay, không phải là không nỡ, mà vì
               không thể. Câu nói “ta không nỡ” v.v… chỉ là làm trò. Cũng vậy, Gia Cát
               Lượng đề Lưu Kỳ ra làm Thái thú Giang Hạ vừa để giúp Lưu Kỳ vừa là để
               cho Lưu Bị một con đường.

                  Lưu Kỳ đi chưa được bao lâu, Lưu Biểu đã ra đi ô hô, người thay thế tự
               nhiên là Lưu Tôn. Lúc này quân Tào cũng đang trên đường, chẳng bao lâu
               nữa sẽ đến dưới thành. Tam quốc chí. Lưu Biểu truyện nói: lúc đó Khoái
               Việt, Hàn Tung, Phó Huấn đều khuyên Lưu Tôn ra hàng Tào. Lưu Tôn nói,
               tôi cùng các vị không giữ được cơ nghiệp tiên quân để lại, ngồi nhìn thiên hạ

               biến đổi sao? Phó Huấn nói, không thể: “Nghịch thuận đã có chế, mạnh yếu
               đã  thành  thế”.  Là  thần  chống  chúa  là  nghịch  chống  thuận;  là  địa  phương
               chống trung ương là lấy yếu đánh mạnh; Lưu Bị chống Tào Tháo khác gì lấy
               trứng chọi đá. Cả ba mặt chúng ta đều chẳng ra gì, vẫn muốn chống lại vương
               sư, ấy là tìm đến cái chết. Có điều lời nói thuyết phục nhất là lời nói sau đây
               của Phó Huấn. Phó Huấn hỏi: Lưu Tôn, tướng quân nghĩ xem mình có sánh
               được với Lưu Bị không? Lưu Tôn nói, không sánh được. Phó Huấn nói, vậy

               được “nếu Lưu Bị không đánh được Tào công, tuy là giữ đất Sở, nhưng cũng
               không giữ được; còn như Lưu Bị thắng được Tào Tháo, thì hẳn là Lưu Bị
               không muốn ở dưới tướng quân”. Nghĩa là, nếu Lưu Bị không đánh được Tào
               Tháo, tướng quân cũng chẳng có cách gì để tự vệ; còn Lưu Bị thắng Tào
               Tháo thì Lưu Bị vẫn còn là bộ hạ của tướng quân sao? Lưu Tôn nghe và đã

               hiểu. Chống lại Tào Tháo dù thắng thua đều chẳng có gì hay ho, chi bằng là
               đầu hàng!
                  Lưu Tôn đầu hàng và không dám báo cho Lưu Bị. Lưu Bị cũng không biết.
               Chờ khi đại quân của Tào Tháo đến Uyển Thành Nam Dương, Lưu Tôn mới

               cử Tống Trung đến báo với Lưu Bị. Tam quốc diễn nghĩa nói, Tông Trung
               được Lưu Tôn phái đến Uyển Thành đưa thư xin hàng lên Tào Tháo, trên
               đường về bị Quan Vũ tóm được, sự thực không phải thế. Theo lời chú dẫn
               Hán Ngụy Xuân Thu của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí. Tiên chủ truyện,
               sự thực là Lưu Tôn phái Tống Trung đến chỗ Lưu Bị “tuyên chỉ”, Lưu Bị “vô
               cùng kinh hãi” nói, sao các ngươi lại làm ăn như vậy, họa lớn gần kề mới đến

               báo,  không  thấy  là  quá  đáng  lắm  sao?  Lưu  Bị  liền  rút  dao  chỉ  vào  Tống
               Trung, hôm nay có giết ngươi, cũng không giải được hận, có điều ta không
               muốn làm bẩn dao này, cũng không muốn để mất người của ta!
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211