Page 220 - Phẩm Tam Quốc
P. 220

Không thể phủ nhận, đoạn mô tả trên của Tư trị thông giám là có căn cứ.

               Điều cơ bản là đã sử dụng chính văn trong Tam quốc chí và lời chú dẫn của
               Bùi Tùng Chi, về văn từ tuy có đôi chỗ khác nhau (nói “anh hùng không nơi
               dụng võ” thành “anh hùng không có đất dụng võ”) nhưng không phải là thêm
               mắm thêm muối, không hề gì, phải nói là chân thực, đáng tin. Nhưng ở đây
               cũng có vấn đề, mấu chốt của vấn đề là Tam quốc chí không cho chúng ta
               hay cuộc trò chuyện giữa Gia Cát Lượng và Tôn Quyền là vào lúc nào. Trước
               hay sau lúc cùng “mọi người” bàn bạc, thương lượng? Tam quốc chí không

               nói rõ điều này. Vì vậy chúng ta muốn hỏi, phải chăng Tôn Quyền không hề
               bàn bạc với ai, chỉ bằng vào cuộc trò chuyện với Gia Cát Lượng đã đập bàn
               tỏ ngay thái độ?

                  Theo tôi, không thể nói như vậy.
                  Thứ nhất, Tào Tháo phát động chiến tranh không hề có ý muốn đấu với
               Tôn Quyền. Tam quốc chí – Vũ đế kỷ nói rất rõ: “Tháo tự Giang Lăng đánh

               Lưu Bị”, “Tháo đến Xích Bích tác chiến với Lưu Bị”. Cũng tức là, cuộc chiến
               tranh này, bao gồm cả trận Xích Bích sau này, chỉ là chiến tranh giữa Tào
               Lưu, Tôn Quyền bị kéo vào đó. Tào Tháo muốn đánh Lưu Bị, muốn đoạt
               Kinh châu, chẳng liên quan gì tới Tôn Quyền, có chi, chỉ bằng một buổi nói
               chuyện với Gia Cát Lượng, Tôn Quyền đã bị cuốn vào chốn thị phi đó, bị rơi
               vào hố nước đục đó? Có người nói, Gia Cát Lượng đã dùng phương pháp

               kích tướng. Như vậy là có phần quá “trẻ con”, khác gì văn học hoá lịch sử,
               coi chính trị là trò đùa. Nên nhớ rằng, nhà chính trị không vì tình cảm mà
               quyết định một điều gì đó, Tôn Quyền cũng không ngoại lệ. Đúng vậy, khi đó
               Tôn Quyền còn trẻ, nhưng là một thiếu niên đã trưởng thành, không giống
               như Tôn hầu tử trong Tây Du kí cứ bị kích là nhảy lên luôn.

                  Thứ hai, nội bộ tập đoàn Tôn Quyền, luôn có cách nhìn khác nhau về vấn
               đề này. Không ít người chủ trương nghiêng về Tào Tháo, thậm chí là đầu
               hàng Tào Tháo. Chúng ta chẳng ngại gì khi gọi đó là “Phái chủ hòa”, hoặc
               “phái hàng Tào”, hoặc “phái bồ câu”. Lỗ Túc, Chu Du và những người khác
               lại chủ trương liên hợp Lưu Bị, chống lại Tào Tháo. Có thể gọi đây là “phái

               chủ chiến” hoặc “phái liên Lưu” hoặc “phái chim ưng”. Hai phái khác biệt rất
               lớn. Tranh luận gay gắt, gọi là “văn chủ hoà, võ chủ chiến, ầm ĩ bất định”.
               Đương nhiên đây là lời nói trong kịch, không thể coi là sử liệu; từ văn thần và
               võ tướng để phân biệt thành hai phái, có phần không đơn giản. Nhưng “ầm ĩ
               bất  định”  thì  lại  là  đúng,  có  thể  lấy  những  điều  ghi  chép  trong  Ngô  chủ
               truyện, Chu Du truyện và Lỗ Túc truyện nói “lúc này Tào công có thêm quân
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225