Page 224 - Phẩm Tam Quốc
P. 224
châu, còn khi bại thì thế nào? Lưu Dự châu các người bại trận là tự chuốc lấy.
Còn Tôn tướng quân là bị người kéo xuống nước. Ta mà bại thì ai là người sẽ
chôn cất ta? Điều đó Gia Cát Lượng cũng không nói. Như vậy, chẳng khác gì
nói, chúng ta đi cướp ngân hàng vậy! Cướp xong, cả đời tha hồ mà tiêu tiền.
Nhưng bị phát hiện thì sẽ ngồi tù, bị chém đầu, nhưng không có ai bảo cho
biết. Cảnh sát đến bắt, ta cũng mặc anh. Mọi người nghĩ xem, có ai bảo cho
biết những điều đó không? Nếu tôi là Tôn Quyền, tôi sẽ chẳng mắc vào cái
bẫy đó.
Kỳ thực, binh mà chưa động, chưa nên nghĩ tới thất bại, chân lý này không
phải Gia Cát Lượng không biết! Cũng vậy, mưu hoạch cho ai thì phải nói hết
với người ta, chân lý này không phải không biết. Nhưng vì sao Gia Cát
Lượng lại không nói? Vì không có cách nào khác. Quân Tào đang trên
đường, sát khí đằng đằng, mắt nhìn hau háu. Nếu Tôn Quyền không ra quân,
Lưu Bị chỉ còn đường chết. Gia Cát Lượng thì sao? Cùng Lưu Bị “kết tình
sâu sắc”, quyết tâm cùng hoạn nạn, cùng sống chết. Và kể từ lúc Lưu Bi ba
lần đến lều tranh, Gia Cát Lượng mới chỉ bàn việc binh trên giấy, chưa có
chút công trạng nào. Lần này sang sứ Đông Ngô thuyết phục Tôn Quyền, đây
chính là “công” đầu từ lúc ra khỏi lều tranh của Gia Cát Lượng. Bất luận là
đạo nghĩa hay là sách lược, Gia Cát Lượng chỉ có thể tìm trăm phương ngàn
kế để du thuyết Tôn Quyền, không còn cách lựa chọn nào khác! Cho nên,
chúng ta không thể trách Gia Cát Lượng không nói rõ ràng, e cũng không
phải. Tôn Quyền sở dĩ không truy hỏi mà chỉ vui vẻ hưởng ứng lời Gia Cát
Lượng vì trước đó đã có người thuyết phục. Vậy, người đó là ai?
Tôi nghĩ, đó là Lỗ Túc.
Vì sao lại là Lỗ Túc? Vì Lỗ Túc là nhà thiết kế sách lược chính sách và
đường lối chính trị của tập đoàn Đông Ngô. Phần trước đã nói, Lỗ Túc là
người có Long Trung đối, bản Đông Ngô. Căn cứ vào quy hoạch của Lỗ Túc,
vào di chúc chính trị của Tôn Sách, đường lối chính trị của Đông Ngô sẽ là
“giữ Giang Đông” mà “nhìn thành bại”, chia ba trước thống nhất sau. Bước
một, củng cố và phát triển cơ nghiệp của Tôn Sách để lại; bước hai, đoạt
Kinh châu và Ích châu, cùng Tào Tháo vạch sông để trị; bước ba, chờ lúc
thích hợp sẽ bắc phạt, thống nhất Trung Quốc, xây dựng vương triều mới.
Phải nói đây là quy hoạch rất hay, bao gồm được ba bước gần, vừa, xa; ba
mục tiêu cao, vừa, thấp. Cương lĩnh cao nhất, mục tiêu xa nhất là thống nhất
thiên hạ, cương lĩnh thấp nhất, mục tiêu gần nhất là giữ vững Giang Đông,
giai đoạn ở giữa là đoạt Kinh và Ích châu. Đương nhiên Kinh châu và ích