Page 229 - Phẩm Tam Quốc
P. 229
đó là ai, như Lỗ Túc có thể; còn Tướng quân thì không được. Vì sao vậy? Lỗ
Túc hàng Tào, sẽ được Tào Tháo cho về quê hương, được địa phương bình
phẩm, được giám định tài năng và phẩm hạnh. Sau đó Lỗ Túc có thể làm một
viên quan nhỏ ở cơ sở, ngồi trên xe trâu, cùng bọn tùy tòng, giao thiệp cùng
sĩ đại phu, rồi từng bước từng bước thăng tiến, làm quận thú, châu mục là
không thành vấn đề. Nhưng nếu tướng quân cũng đầu hàng Tào Tháo, thì
tướng quân sẽ đi về đâu?
Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói nhỏ với nhau như vậy thôi, nhưng mấy
lời đó đã trúng tim đen của Tôn Quyền. Tôn Quyền thở dài, ta lấy làm thất
vọng về mấy lời của họ. Chỉ có lời của nhân huynh mới là mưu sâu kế xa,
thực trúng với ý ta, đúng là trời xanh đã ban nhân huynh cho ta (kế lớn khanh
vừa nói, cũng là ý của cô, đúng là ý trời ban khanh cho cô)!
Lỗ Túc đã nhìn thấy tâm tư của Tôn Quyền nên mới nói vậy; và Lỗ Túc có
thể hiểu Tôn Quyền, còn vì Lỗ Túc và Tôn Quyền có cùng một suy nghĩ. Ở
tập trước chúng ta đã nói, những quy hoạch trong Long Trung đối, bản Đông
Ngô của Lỗ Túc có nói “dựng đế vương rồi lấy thiên hạ”. Lúc nghe xong,
Tôn Quyền tỏ ra lạnh nhạt, lúc này ta “ra sức vì một phương”, cốt để phò tá
Hán thất, những điều túc hạ nói “liệu có ích gì”? Với tình thế đất nước và lực
lượng Đông Ngô khi đó, Tôn Quyền cũng chỉ nói được như vậy, nhưng trong
lòng chắc đã tán thành và sung sướng. Theo Tam quốc chí. Lỗ Túc truyện,
hai mươi năm sau, trước lúc đăng đàn xưng đế, Tôn Quyền còn quay lại nói
với mọi người, từ lâu Lỗ Tử Kính đã nói tới ngày này, đúng là “giỏi về thế
sự”. Rõ ràng “liệu có ích gì” là lời nói dối, còn “giỏi về thế sự” mới là lời nói
tự đáy lòng. Tôn Quyền đã xưng cô ở miền nam, lẽ nào lại có thể xưng thần
với miền bắc? Lỗ Túc đã tính toán rõ ràng món nợ đó.
Không đầu hàng Tào Tháo thì chỉ còn cách là liên hợp với Lưu Bị. Đúng là
không còn cách lựa chọn nào khác. Nhưng nếu đánh không thắng thì sao. Lỗ
Túc không nói, Tôn Quyền cũng không hỏi, Bởi vì kết quả của chiến bại và
đầu hàng chẳng khác gì nhau, nhưng chiến đấu thì quang vinh hơn nhiều,
nhưng ý đó chỉ có người của mình nói ra mới hợp và Tôn Quyền nghe mới
lọt. Cũng vậy, cũng chỉ có Lỗ Túc và Tôn Quyền mới có được những lời nói
tự đáy lòng. Vả, Tôn Quyền thực đã hiểu, với mình thì kết quả của đầu hàng
hoặc chiến bại là như nhau và cũng cần thiết phải hỏi thêm Gia Cát Lượng.
Cho nên buổi nói chuyện giữa Lỗ Túc và Tôn Quyền là trước lúc với Gia Cát
Lượng và gần như mọi việc đã được định đoạt.
Về vấn đề này, chúng ta không thể mê tín Tư trị thông giám. Đây là cuốn