Page 250 - Phẩm Tam Quốc
P. 250

tới Giang Lăng. Kỳ thực số quân nhu vật tư ở Giang Lăng hoàn toàn có thể

               để bộ phận phía sau giải quyết. Lưu Tôn đã đầu hàng, Tương Dương đã ở
               trong tay, lẽ nào Giang Lăng không phải là vật trong túi? Thả Lưu Bị tức là
               thả hổ về rừng. Nhưng chưa phải là điều đáng ngại. Lúc này, sau khi nghỉ
               ngơi chốc lát, Tào Tháo vẫn có thể nhanh chóng tiến về đông, phá liên minh
               Tôn Lưu trước khi có thể hình thành. Nên nhớ rằng, việc này cũng cần có
               một quá trình, chỉ cần liên minh Tôn Lưu không thành, thì việc tìm diệt một
               mình Lưu Bị cũng đủ để lực lượng của Tào Tháo mạnh lên gấp bội.

                  Nhưng Tào Tháo chỉ dừng ở Giang Lăng chừng hai tháng. Đương nhiên,
               lúc này có nhiều việc Tào Tháo cần phải làm, như ổn định việc quan việc dân
               ở Kinh châu, bao gồm cả việc phái cử Lưu Tôn, là Thứ sử Thanh Châu, Văn

               Sính là Thái thú Giang Hạ, phóng thích Hàn Tung bị Lưu Biểu giam cầm,
               phong Khoái Việt cùng mười lăm người khác là hầu. Nhưng đã vậy thì phải
               nghe theo ý của Giả Hủ, dứt khoát sử dụng chính sách mềm dẻo để Giang
               Đông phải thần phục Nhưng Tào Tháo lại không. Sau khi dừng lại hai tháng
               ngắn ngủi ở Giang Lăng, bỗng Tào Tháo vội vã đông tiến. Ở đây sự việc trở
               nên tồi tệ chính bởi bốn chữ “không dài không ngắn”. Nếu thời gian dừng
               chân ngắn, liên minh Tôn Lưu không thể hình thành, kẻ thù của Tào Tháo là

               một mình Lưu Bị; thời gian dừng chân dài, thời gian chuẩn bị chiến tranh đầy
               đủ hơn. Thời gian tác chiến cũng hợp lí hơn. Ví như, sau lúc khai xuân năm
               sau mới tiến quân vào Xích Bích, có lẽ đã không có nhiều phiền hà đến vậy.

                  Tào Tháo vẫn có cách lựa chọn thứ ba, tức là lưu lại Giang Lăng, phái một
               đại tướng khác cầm quân tiến đánh Hạ Khẩu, chiếm Hạ Khẩu hoặc trấn giữ
               tại Hạ Khẩu. Chúng ta đều biết, lúc đó Lưu Kỳ ở Hạ Khẩu có một vạn người;
               Quan Vũ ở Giang Lăng cũng có một vạn người. Sau khi bại trận ở Đương
               Dương, Lưu Bị không thể đến Giang Lăng, để “vòng qua Hán Tân” (Hán Tân
               là bến đò ở Kinh Môn, Hồ Bắc ngày nay) cùng hội hợp với Quan Vũ đến tiếp

               ứng, cả hai vượt tiếp Miện Thủy gặp Lưu Kỳ Thái thú Giang Hạ và cùng đến
               Hạ Khẩu. Lúc này, nếu Tào Tháo đưa năm ngàn khinh kỵ đi đánh Lưu Bị là
               mạo hiểm. Nhưng phái đại quân (bộ binh và kỵ binh) xuất phát từ Tương
               Dương hoặc từ Giang Lăng thì lại hay hơn. Chí ít, khi đại quân áp cảnh Hạ
               Khẩu cũng là một uy hiếp với tập đoàn Tôn Quyền. Khi đó, chẳng cần nói tới
               bọn Trương Chiêu, mà ngay cả bản thân Tôn Quyền cũng phải có thái độ

               khác.
                  Thực ra thì lúc đầu Tào Tháo cũng muốn coi lục quân là chủ lực, bằng
               đường bộ tiến tới phía đông, từ chỗ hiểm ở hai bờ, chọn chiến trường thích
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255