Page 249 - Phẩm Tam Quốc
P. 249

lĩnh tinh binh đoạn hậu. Nhưng hình như thời đó chưa có quan niệm về chủ

               nghĩa nhân đạo và ở Tào Tháo càng không có.
                  Cách nói trong Tư trị thông giám của Tư Mã Quang là như vậy. Từ đó thấy
               rõ, Tào Tháo thất lợi trong trận Xích Bích, một là nhiễm bệnh, hai là bị đốt,
               mới quyết định rút quân. Vì vậy trong lời chú thích Giả Hủ truyện, Bùi Tùng

               Chi nói: “Bại ở Xích Bích là do vận số. Là do dịch bệnh lan mạnh, sức chiến
               đấu suy giảm; lại có gió từ Nam, lửa càng được thế. Đó là trời làm, đâu phải
               việc của người!” Trước hết bởi gặp “trận đánh lạ” hoặc “lây bệnh từ chim
               muông” (dịch bệnh lan tràn), sức chiến đấu giảm sút (tổn hại đến sức chiến
               đấu). Thứ nữa, không ngờ mùa đông tháng chạp lại có gió đông nam, giúp
               Hoàng Cái đánh hoả công (nhờ thế lửa bốc mạnh). Tào Tháo thất bại, do vận

               khí không tốt.
                  Kỳ thực thì sự việc đâu có đơn giản như vậy. Tào Tháo thất bại, có nguyên
               nhân khách quan, cũng có nguyên nhân chủ quan. Ngài Trương Tác Diệu đã

               có tổng kết rất hay trong Tào Tháo bình truyện. Chúng ta đều biết, Tào Tháo
               có ưu thế rất rõ ràng. Thứ nhất, Tào Tháo ép thiên tử để lệnh chư hầu, chư
               hầu không dám tranh giành, đó là ưu thế về chính trị; thứ hai, Tào Tháo đoạt
               Kinh châu, uy trấn bốn biển, nhiều người chợt nghe đã hồn bay phách lạc, đó
               là ưu thế về tâm lý; thứ ba, Tào Tháo xuống phía nam, thế như chẻ tre, lòng
               quân phấn chấn, lấy thế của kẻ thắng đánh quân đã khiếp vía, đó là ưu thế về

               khí thế; thứ tư, binh lực của Tào Tháo gấp bội so với liên quân Tôn Lưu, đó
               là  ưu  thế  về  quân  sự.  Đây  là  bốn  điều  ngài  Trương  đã  nêu  ra  trong  sách.
               Nhưng vì sao Tào Tháo vẫn bị bại trận?
                  Cũng  có  mấy  nguyên  nhân.  Căn  cứ  theo  phân  tích  của  ngài  Trương  có

               tham khảo thêm quan điểm của một số học giả khác, tôi cho rằng, chủ yếu là
               sai lầm về chiến lược. Tức là, Tào Tháo không xác định rõ mục tiêu chiến
               lược của mình là gì, đoạt Kinh châu, hay là đoạt Giang Đông? Là tiêu diệt
               Lưu Bị hay tiêu diệt luôn cả Tôn Quyền? Lúc này nhìn lại như là ý sau, hoặc
               cả hai ý, tóm lại là không rõ ràng. Thực ra thì khẩu vị của Tào Tháo không
               nên quá lớn như vậy. Cần phải xác định rõ mục tiêu của mình là Kinh châu

               và Lưu Bị. Nếu là vậy, thì Tào Tháo nên thế này, sau khi đánh bại Lưu Bị
               phải chạy đến Hạ Khẩu, giết nốt những kẻ khác, có thể đã bắt được cả Lỗ
               Túc. Và dù không tiêu diệt được Lưu Bị thì cũng chặn được đường, Lưu Bị
               không thể liên hệ với Giang Đông, buộc phải xuống phía nam chỗ Thương
               Ngô. Như vậy thì kết quả lúc này đã khác hẳn.

                  Nhưng không hiểu vì sao, Tào Tháo lại bỏ qua Lưu Bị, quay đầu tiến thẳng
   244   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254