Page 246 - Phẩm Tam Quốc
P. 246

“Bàng Thống hiến kế”, cùng “Mượn gió đông” v.v… Một loại có một chút

               trong  sử,  nhưng  đã  bị  ghép  hoa  chiết  cành  hoặc  phóng  đại  lên.  Như  nói,
               “Tưởng  Cán  trúng  kế”,  không  phải  hoàn  toàn  bịa  đặt.  Chí  ít,  con  người
               Tưởng Cán là có thật, từng đến doanh trại Chu Du. Nhưng đáng tiếc, đó là
               sau trận chiến Xích Bích, Tư trị thông giám ghi năm Kiến An thứ XIV (Công
               nguyên năm thứ 209). Đương nhiên là không bị lừa lấy trộm thư sách nào đó.
               Về sau sẽ nói thêm về chuyện này.

                  “Thuyên cỏ mượn tên” cũng là truyện có một ít trong sử, nhưng sự việc lại
               phát sinh rất muộn, tận năm Kiến An thứ XVIII (năm 213). Chẳng qua là
               phát sinh trên người Tôn Quyền và cũng không phải vì mượn tên. Sau này sẽ
               nói tiếp. Thực tế thì, về mặt kỹ thuật không thể thực hiện được “thuyền cỏ

               mượn tên”. Có người đã tính toán rất kỹ về điều này, không bàn tiếp ở đây.
                  Xem ra, trong Tam quốc diễn nghĩa có nhiều vở kịch hay mà lịch sử chưa
               từng diễn.

                  Thực tế, chính sử ghi chép rất đơn giản về trận đánh này, và cách nói của
               Trần Thọ còn nhiều mâu thuẫn. Như ai đã phóng hoả ở trận chiến Xích Bích?
               Có hai cách nói. Tiên chủ truyện và Chu Du truyện nói liên quân Tôn Lưu đã

               đốt thuyền; Quách Gia truyện và Ngô chủ truyện nói chính Tào Tháo đã đốt
               thuyền. Để không ảnh hưởng tới tình cảm của độc giả, tôi đã ghi lại cả hai
               cách nói ở phần sau, nếu độc giả nào không có hứng thú thì hãy bỏ qua đoạn
               này, đọc tiếp phần sau.

                  Có hai cách nói về chuyện đốt thuyền:
                  Tiên chủ truyện nói, “Quyền phái Chu Du, Trình Phổ, mấy vạn thủy quân

               hợp lực cùng Tiên chủ, đánh nhau với Tào công ở Xích Bích, đốt phá hạm
               thuyền của chúng. Tiên chủ và quân thuỷ lục của Ngô cùng truy đuổi tới Nam
               quận. Bấy giờ có dịch, quân Bắc chết nhiều, Tào công cho lui quân”. Quách
               gia truyện nói, “Du, Phổ là tả hữu đô đốc, mỗi người lĩnh một vạn quân, cùng
               Bị tiến tới, gặp nhau ở Xích Bích và đại phá quân Tào. Tháo tự đốt thuyền,
               cho quân lui, quân sĩ đói khát, dịch bệnh chết quá nửa, Bị, Du đuổi tới Nam
               quận, Tào công rút về phương bắc. Chú dẫn Giang Biểu truyện của Bùi Tùng

               Chi trong “Chu Du truyện” thậm chí còn nói, sau đó Tào Tháo còn viết thư
               cho  Tôn  Quyền,  nói:  “Chiến  dịch  Xích  Bích,  xảy  ra  dịch  bệnh,  cô  tự  đốt
               thuyền và lui quân, Chu Du mới có hư danh”. Theo cách nói đó, chính Tào
               Tháo đã đốt các chiến hạm của mình, chẳng có việc gì của Chu Du và cũng
               chẳng có việc gì của Gia Cát Lượng.

                  Lá thư của Tào Tháo, đương nhiên không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng
   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251