Page 248 - Phẩm Tam Quốc
P. 248
kiến của mưu sĩ nào, chúng ta không được biết, nhưng có thể khẳng định
Bàng Thống không liên quan. Tam quốc chí. Bàng Thống truyện ghi chép rất
rõ ràng, Bàng Thống không tham dự trận chiến này.
Liên quân Tôn Lưu sẽ nhanh chóng biết được tình hình bên phía Tào. Theo
Tam quốc chí. Chu Du truyện, lúc đó bộ tướng Hoàng Cái nói với Chu Du:
“Nay giặc đông ta ít, khó chống giữ lâu. Nhưng xem hạm thuyền của quân
Tào đầu đuôi liên tiếp, có thể phóng hoả mà đốt”. Rõ ràng binh lực bên phía
Tào nhiều hơn bên liên quân, nên mới có câu “giặc đông ta ít”. Nhưng vào
lúc đó bên phía quân Tào đang lan truyền dịch bệnh nghiêm trọng, mất sức
chiến đấu nên mới thua. Tào Tháo còn phạm vào một sai lầm khác là đã khoá
thuyền vào với nhau, Hoàng Cái mới có ý phóng hoả.
Chu Du nghe kế và Hoàng Cái trá hàng, phóng hoả, quân Tào đại bại.
Nghe nói hôm đó Hoàng Cái chuẩn bị mấy chục chiếc thuyền nhỏ, trên
thuyền chất đầy cỏ khô có tẩm dầu, tất cả được che bằng vải xanh trên cắm
cờ, rầm rầm rộ rộ tiến lên bờ bắc. Tất cả quân Tào thò đầu rướn cổ nhìn, chỉ
chỉ trỏ trỏ kháo nhau Hoàng Cái đã đến hàng, ngờ đâu sau khi đoàn thuyền
của Hoàng Cái lướt qua, tất cả nhất tề phóng hoả. Bấy giờ gió đông nam thổi
mạnh, thế lửa lướt thẳng tới bờ. Toàn bộ chiến hạm và doanh trại của Tào
Tháo đều bị bốc cháy, chốc lát “Khói lửa ngút trời”. Quân Tào người bị thiêu
sông, kẻ bị đè chết, người ngã ngựa nhào, Tào Tháo đành phải rút lui. Trước
khi lui quân, Tào Tháo cho đốt hết những thuyền bè còn lại. Ngô chủ truyện
mới nói, “Tháo đốt hết số thuyền còn lại rồi lui”. Nói như vậy, nghe hợp hơn.
Tào Tháo bại lui, quân lính vô cùng rối loạn. Theo chú dẫn Sơn Dương
công tải kí của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, sau khi thuyền
bè bị đốt cháy (trong sách nói là Lưu Bị đốt), Tào Tháo thống lĩnh tàn quân
“rút theo đường Hoa Dung”. Lúc đó đường sá lầy lội, không sao đi được, trời
lại gió to, Tào Tháo lệnh cho “Luy binh” phải vác cỏ lót đường. Luy tức là
gầy yếu. “Luy binh” là bộ phận binh lính không còn sức chiến đấu, thậm chí
có thể là thương bệnh binh. Đường vừa tạm chữa xong, đoàn kỵ binh đã xông
thẳng lên phía trước, mặc sự sống chết của họ. Kết quả là số luy binh đã bị
người ngựa giẫm đạp, mất mạng ngay trên đoạn đường vừa sửa xong. Chúng
ta không rõ số luy binh đó là bộ phận nào, là số quân mà Tào Tháo đưa từ
phương bắc tới, hay là số binh lính của Lưu Tôn đầu hàng; cũng không biết
có phải họ đã mất hết sức chiến đấu, hay đã bị nhiễm bệnh trong chiến tranh.
Nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn luôn là những đối tượng cần được cứu trợ. Theo
tinh thần nhân đạo, Tào Tháo phải để số luy binh đi trước, còn mình thì thống