Page 242 - Phẩm Tam Quốc
P. 242

Hoành  dã  tướng  quân  Từ  Hoảng  giữ  Giang  Lăng,  Triết  Xung  tướng  quân

               Nhạc Tiến giữ Tương Dương, còn mình thì cùng lũ tàn binh bại tướng trở về
               phương bắc, và từ đó không quay lại nữa.
                  Đó là trận chiến Xích Bích. Đó là trận chiến lấy ít thắng nhiều, lấy yếu
               thắng mạnh nổi tiếng của Trung Quốc, là trận chiến được đánh giá cao, được

               coi trọng nhiều, chưa từng có. Nhưng cũng có học giả cho rằng, thực ra lúc
               đó Tào Tháo chỉ có năm ngàn người và trận chiến Xích Bích chỉ là một trận
               đánh tao ngộ bình thường, các nhà sử học đã khuếch đại quy mô trận đánh.
               Đương nhiên đây chỉ là ý kiến của một người. Nhưng trận đánh đã được lịch
               sử nói tới nhiều lần. Về mục đích, quy mô, thời gian, địa điểm và cả nguyên
               nhân thất bại của trận đánh, các nhà sử học đã có ý kiến khác nhau. Ví dụ có

               học giả cho rằng nguyên nhân chủ yếu khiến Tào Tháo thất bại là quân lính
               gặp phải bệnh dịch, đành phải đốt hết thuyền bè và rút lui. Điều này có lời
               của Tào Tháo làm chứng. Theo chú dẫn Giang Biểu truyện của Bùi Tùng Chi
               trong Tam quốc chí, Chu Du truyện, sau trận chiến Xích Bích, Tào Tháo có
               gửi thư cho Tôn Quyền nói, “trong trận Xích Bích, bệnh tật phát sinh, cô phải
               đốt thuyền lui quân, nhờ đó Chu Du mới có hư danh”. Vậy chúng ta muốn
               hỏi, đúng như vậy chăng? Hãy còn, Tam quốc diễn nghĩa đã mô tả trận đánh

               với nhiều hình nhiều vẻ, trong đó có nhiều câu chuyện đã phải kể đi kể lại
               nhiều lần như “khua lưỡi bẻ bọn nho”, “dùng trí khích Chu Du”, “mượn dao
               giết người” (ở hồi thứ bốn mươi nhăm, Chu Du cử Gia Cát Lượng “cắt đường
               chuyển lương của Tào Tháo”), “thuyền cỏ mượn tên”, “Hán Trạch dâng thư”,
               “Bàng  Thống  hiến  kế”  và  “khổ  nhục  kế”,  “mượn  gió  đông”  v.v…  đều  là

               những điều chúng ta đã thuộc lòng. Vì vậy, chúng ta cũng nên hỏi một câu:
               có những chuyện đó chăng?
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247