Page 237 - Phẩm Tam Quốc
P. 237

ý? Thực không cần thiết! Sự việc đã quá rõ ràng. Nếu tập đoàn Lưu Bị có thể

               đầu hàng Tào Tháo thì việc gi còn phải chạy đến đây để xin các ngài? Đó
               chính là nguyên nhân để Gia Cát Lượng không phải thăm dò Tôn Quyền và
               Chu  Du.  Tức  là,  Lưu  Bị  đã  cùng  đường,  chỉ  có  thể  “cầu  cứu  Tôn  tướng
               quân”. Lúc này, nếu như Tôn Quyền có ý đầu hàng thì Gia Cát Lượng cũng
               phải mặt dạn mày dày để giữ lại, níu lại, việc gì Gia Cát Lượng còn phải
               thăm dò? Gia Cát Lượng đã không còn đường lựa chọn thì việc gì các ngài
               còn phải thăm dò?

                  Và cũng chẳng có lý gì để phải “dùng trí khích Chu Du”. Chúng ta đều
               biết, Gia Cát Lượng lúc “chưa ra khỏi Long Trung đã hiểu thiên hạ sẽ chia
               ba”, rõ ràng, lúc thường Gia Cát Lượng rất quan tâm đến thời cuộc, đã hiểu

               rất  rõ  về  tình  hình  phía  Đông  Ngô,  không  thể  không  biết  về  thái  độ,  lập
               trường của Chu Du. Mà dù trước đây chưa thực rõ thì trên đường từ Hạ Khẩu
               đến Sài Tang, Gia Cát Lượng đã phải hỏi Lỗ Túc cho rõ ràng. Gia Cát Lượng
               là người thận trọng thấu đáo, hiện đang nhận nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, lẽ
               nào lại không tìm hiểu mọi tình hình trước khi vào việc, lẽ nào lại không tìm
               hiểu về một nhân vật quan trọng như Chu Du? Lúc này Gia Cát Lượng và Lỗ
               Túc  đã  trở  thành  bạn  bè,  có  cùng  một  chủ  trương.  Mà  dù  Gia  Cát  Lượng

               không hỏi, thì Lỗ Túc cũng sẽ chủ động giới thiệu về Chu Du. Vì vậy, Gia
               Cát Lượng hẳn phải biết rõ Chu Du là người như thế nào, hẳn phải biết rõ,
               không cần phải “khích” Chu Du.

                  Vậy, Chu Du là người như thế nào? Một câu thôi: “thuộc phái chim ưng
               cứng rắn”. Lỗ Túc đề nghị Tôn Quyền triệu Chu Du về, không chỉ vì Chu Du
               am hiểu việc quân sự, nắm rõ tình hình mà còn vì Chu Du thuộc “phái chim
               ưng cứng rắn”. Đây mới là điều quan trọng nhất. Năm Kiến An thứ VII (năm
               2002), Viên Thiệu bệnh và qua đời, Tào tháo khí thê bừng bừng, đòi Tôn
               Quyền phải đưa con em làm con tin. Khi đó bọn Trương Chiêu “do dự không

               quyết”, còn Chu Du, với lời lẽ nghiêm chỉnh đã thuyết phục Tôn Quyền cự
               tuyệt sự o ép của Tào Tháo. Và cũng chính từ lần đó, Ngô phu nhân là mẹ
               của Tôn Quyền có thái độ rõ ràng, để con mình nhận Chu Du – chỉ kém Tôn
               Sách một tháng tuổi, là huynh trưởng, Chu Du là người như vậy, thì việc ‘lấy
               trí để khích” v.v… được coi là thừa.

                  Có  thể  có  người  hỏi,  Chu  Du  trước  kia  có  thái  độ  mạnh  thì  bây  giờ  sẽ
               không mềm yếu hay sao? Trước kia là “phái chim ưng” thì bây giờ sẽ không
               biến thành “phái bồ câu”? Không thể. Bởi vì thái độ đó của Chu Du không
               phải nhất thời hứng khởi, xúc động làm nên, mà là kết quả của sự suy nghĩ
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242