Page 236 - Phẩm Tam Quốc
P. 236

một người lên mặt ta đây, một người vui buồn rất quái. Ba người bắt đầu câu

               chuyện, Chu Du vờ thuộc phái đầu hàng, ra sức bảo vệ cho việc đầu hàng.
               Kết quả thì Lỗ Túc “ngơ ngác”, Gia Cát Lượng “cười nhạt”. “Ngơ ngác” là
               có lý, với Lỗ Túc thì Chu Du phải là phái chủ chiến. Huống hồ trước đó Chu
               Du đã cho Lỗ Túc một viên định tâm: “Tử Kính đừng lo, tự Du đã có chủ
               trương”. Thì nay, vì sao chỉ trong nháy mắt đã thành phái đầu hàng? Điều này
               cần phải động não. Cũng tức là, sau khi ngơ ngác cần phải suy nghĩ. Nhưng
               Lỗ Túc lại không, cứ cho là thật và lo lắng. Điều đó thực khác hẳn với một

               nhà chính trị từng viết Long trung đối theo bản Đông Ngô?
                  Gia Cát Lượng “cười nhạt” còn đáng buồn cười hơn. Với tài trí thông minh
               và giỏi quan sát, lẽ nào Gia Cát Lượng lại không thấy Chu Du đang vờ vĩnh?

               Lại cùng nhau dối trá, nói năng lung tung, mất cả tư cách. Gia Cát Lượng nói
               với Lỗ Túc, Tử Kính à, sao lại giống với Lưu Dự châu của chúng ta, không
               thức thời? Hãy nhìn xem, bây giờ thì Lưu Dự châu còn gì nữa đâu? Chủ ý
               của Công Cẩn huynh thực hay, có thể giữ được vinh hoa phú quý, có thể giữ
               được vợ con, quốc gia hưng vong gì gì, thì cứ mặc! Như vậy có giống với
               Gia Cát Lượng không ?

                  Chu Du cũng buồn cười. Rõ ràng là “nhận sự ký thác của Bá Phù, có lý gì
               lại uốn gối hàng Tào”; “Tự lúc rời khỏi hồ Phiên Dương, đã muốn bắc phạt”;
               nhưng mãi khi Gia Cát Lượng nói tới bài “phú đài Đồng Tước” mới nổi giận

               đùng đùng nói, “Ta và tên giặc già không thể cùng tồn tại”. Xin hỏi đây là
               cuộc tranh giành Trung Nguyên hay vì đố kỵ, đánh ghen? Đây là trận chiến
               Xích Bích hay là chiến tranh thành Tơ-roa.
                  Đương  nhiên,  Tam  quốc  diễn  nghĩa  đã  viết  như  vậy,  cũng  không  phải

               không có lý. Có lý như thế nào? Đúng như sau này Chu Du nói: “Lời vừa nói
               chỉ cốt để thử nhau thôi”. Thì ra Chu Du đang thăm dò Gia Cát Lượng. Vì
               sao Chu Du phải thăm dò Gia Cát Lượng? Theo Tam quốc diễn nghĩa thì đó
               là biểu hiện của tính cách. Con người Chu Du vốn hẹp hòi không rộng lượng.
               Vì  hẹp  hòi  nên  dễ  dàng  nghi  ngờ  người  khác,  muốn  thăm  dò.  Vấn  đề  là,
               không thể chỉ nói tới tính cách, còn phải nói tới đạo lý. Hai người đại diện

               cho lợi ích của từng tập đoàn, vừa quen biết, lần đầu hợp tác, thì nói chung
               đều cần phải thăm dò, huống hồ quan hệ của hai tập đoàn Giang Đông và
               Kinh châu lại không hay lắm. Nhưng, thứ nhất, sự thăm dò này phải xuất phát
               từ cả hai phía, vì sao Gia Cát Lượng lại không thăm dò Tôn Quyền và Chu
               Du? Thứ hai, phải có nội dung thăm dò, không thể chỉ thăm dò vì phải thăm
               dò. Vậy, xin hỏi, Chu Du đang thăm dò cái gì? Lập trường? Thái độ? Thành
   231   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241