Page 239 - Phẩm Tam Quốc
P. 239

ngang dọc thiên hạ”. Chí ít là, lấy gì để nói “Tháo tự tìm đến cái chết”.

                  Đương nhiên, không phải Chu Du không nghĩ về điều này. Đánh thẳng vào
               mối lo của “phái bồ câu”, Chu Du nói Tào Tháo xuất chinh lần này có bốn
               điều bất lợi lớn. Trong nước bất an, hậu hoạ chưa trừ đã mạo muội xuống
               nam, đó là một; rời bỏ yên ngựa, sử dụng hạm thuyền, bỏ sở trường dùng sở

               đoạn,  đó  là  điều  hai;  tháng  mười  rét  buốt  ngựa  không  có  cỏ,  nuôi  dưỡng
               không đủ, đó là điều ba; quân đi xa mệt mỏi, thủy thổ không hợp tất sinh
               bệnh tật, đó là điều bốn. Chu Du nói, đó là điều đại kỵ của binh gia, Tào
               Tháo đã phạm phải cả bốn điều. Chỉ nội trong hôm nay sẽ bắt sống được tên
               giặc già này! Mong tướng quân ban cho năm vạn tinh binh. Chu Du đảm bảo
               sẽ phá được Tào Tháo cho tướng quân!

                  Điều này đúng như phán đoán của Gia Cát Lượng, có thể nói “anh hùng
               suy tính như nhau”. Ở tập trước, chúng ta đã nói tới những phán đoán của Gia
               Cát Lượng. Gia Cát Lượng chỉ rõ ba vấn đề lớn trong cuộc chiến của Tào

               Tháo: quân vất vả đi đánh xa, bỏ sở trường dùng sở đoản, lòng người không
               phục. Nhất là Tào Tháo từ xa đến, cả quãng đường dài, tất phải mệt mỏi.
               Thêm vào đó, Tào Tháo bức xúc muốn thắng, khinh kỵ binh “ngày đêm đi
               hơn ba trăm dặm”, kết quả biến mình thành “cung mạnh đã giương hết cỡ”,
               “không thể bắn thủng được mảnh lụa mỏng”. Như vậy là phạm vào những
               điều đại kỵ “tất phải bại trước tướng quân”.

                  Mấy lời của Gia Cát Lượng đã giải đáp vấn đề của Tôn Quyền “Dự Châu
               vừa bại trận, đã có thể chống lại khó khăn đó”. Vậy, cuộc trò chuyện của Tôn
               Quyền và Gia Cát Lượng xảy ra vào lúc nào? Theo tôi, phải là sau khi trò
               truyện với Lỗ Túc và trước lúc trò chuyện với Chu Du. Thời gian cụ thể, là

               lúc Lỗ Túc đề nghị triệu Chu Du về, là lúc Chu Du đang trên đường quay về.
               Vì vậy có thể nói, Gia Cát Lượng và Chu Du đã đập tan câu chuyện thần
               thoại Tào Tháo là bất khả chiến thắng.

                  Tóm lại, Lỗ Túc giúp Tôn Quyền thanh toán rõ món nợ về chính trị, Gia
               Cát Lượng giúp Tôn Quyền tính rõ món nợ về liên minh, hơn nữa còn cùng
               Chu Du tính rõ món nợ về quân sự. Lỗ Túc giải quyết vấn đề có thể hay
               không có thể. Lúc này, Tôn Quyền đã có dự định, và ngả luôn bài ngửa: “từ
               lâu tên giặc già đã muốn phế Hán tự lập, muốn thanh toán hai Viên, Lã Bố,
               Lưu Biểu và cô! Nay, mấy người đó đã bị diệt, còn lại cô. Cô và lão giặc già
               sẽ không cùng tồn tại! Quân nói nên đánh rất hợp ý cô, từ nay quân nên giúp

               cô”. Xin chú ý, từ đây Tào Tháo không còn là ‘Tào công” mà là “lão giặc
               già”.  Hiển  nhiên,  đó  là  cách  gọi  sau  khi  đã  có  quyết  tâm.  Theo  chú  dẫn
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244