Page 241 - Phẩm Tam Quốc
P. 241

Tiên chủ truyện, lúc này theo sự sắp xếp của Lỗ Túc, Lưu Bị đã từ Hạ Khẩu

               tới Phàn Khẩu. Lúc này “Gia Cát Lượng còn ở bên Ngô chưa về”, quân Tào
               mỗi  ngày  một  tới  gần,  Lưu  Bị  trong  lòng  như  có  lửa  đốt,  ngày  ngày  cho
               người ra giữ bến tàu, cuối cùng thì viện binh của Chu Du cũng đã tới, Lưu Bị
               cử người đền uý lạo quân sĩ, Chu Du nói, việc quân còn ở bên mình, bản
               tướng không dám rời bỏ cương vị. Nếu được Dự Châu hạ cố tới chơi, là điều
               mong muốn lớn của Chu Du này. Lưu Bị liền nói với Quan Vũ và Trương
               Phi, chúng ta chủ động liên minh với Đông Ngô, nếu ta không đi, e không tỏ

               rõ được thiện chí. Thế rồi Lưu Bị một mình “một cát tới hội” (lên một cát đi
               gặp Du). Cát là thuyền lớn như “huyền cát”, có lúc lại là thuyền nhỏ như “tẩu
               cát”. Tóm lại, Lưu Bị một mình một thuyền đi gặp Chu Du. Chúng ta đều
               biết, trong Tam quốc diễn nghĩa có câu chuyện Quan Vũ “một đao tới hội”
               (thực tế là hai bên đều “một đao tới hội”), không biết có phải Lưu Bị “một cát
               tới hội” không. Điều đó chứng tỏ, Lưu Bị đúng là anh hùng.

                  Lưu Bị gặp Chu Du tất phải có mấy lời thăm hỏi. Nhưng điều mà Lưu Bị
               quan tâm nhất lại là vấn đề quân sự. Lưu Bị hỏi, “nay chống Tào công, xin
               cho biết kế, quân sĩ có bao nhiêu?” Chu Du nói, ba vạn. Lưu Bị không thực
               hài lòng và yên tâm với con số đó, nhân tiện nói một câu, Giang Biểu truyện

               nói, Lưu Bị hoàn toàn không tin Chu Du có thể thắng lợi, lại còn có bụng hẹp
               hòi, có ý “bỏ mặc những khó khăn”, tự mình cùng hai ngàn người đến với
               Quan Vũ và Trương Phi, không liên hợp với Chu Du. Tôn Thịnh cho rằng
               điều này là không thực, đây là “cách nói bóng bảy của người Ngô”. Không
               bàn tới điều này nữa. Nhưng Lưu Bị không quan tâm là có thực, Lưu Bị nói

               là quá ít (hận vì ít quá)! Nhưng Chu Du lại hết sức tin tưởng nói, ba vạn
               người là đủ! Xin Lưu Dự Châu cứ yên tâm thoải mái xem tôi phá địch.
                  Thái độ của Chu Du là thái độ anh hùng khí khái, còn việc lo ngại của Lưu
               Bị cũng không hoàn toàn vô lý. Ba vạn người ngựa của Chu Du, thêm vào

               một vạn của Quan Vũ, một vạn của Lưu Kỳ, tổng cộng năm vạn; mà theo tính
               toán của Chu Du, quân Tào ít ra cũng có tới hai mươi vạn. Năm vạn chống lại
               hơn hai mươi vạn, có thắng nổi không?

                  Đáp án là một hiện thực, tức là Chu Du chỉ huy liên quân Tôn Lưu đã đại
               phá quân Tào ở Xích Bích. Tào Tháo bêu đầu sứt trán, vứt mũ bỏ giáp, tháo
               chạy như điên, dưới sự hiệp kích của Chu Du và Lưu Bị, quân Tào càng thêm
               rối loạn, may nhờ có Trương Liêu, Hứa Chử đến tiếp ứng, mới thoát được
               hiểm. Quân thuỷ bộ của Chu Du, Lưu Bị cùng tiến, truy kích Tào Tháo đến
               tận dưới thành Nam quận. Tào Tháo để Chinh nam tướng quân Tào Nhân và
   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246