Page 256 - Phẩm Tam Quốc
P. 256
Phần 3. TAM QUỐC THÀNH THẾ CHÂN VẠC
§25. GIỮA ĐƯỜNG PHẢI BỎ
Trận chiến Xích Bích giáng một đòn mạnh vào quân Tào, từ đó Tào Tháo
mất thế ở miền Nam. Nhưng Tào Tháo không phải là người dễ dàng chịu
nhận thất bại. Cái gọi là “Lực sĩ tuổi già, chí khí không mỏi” hoàn toàn không
phải là lời khuếch khoác. Chiến bại ở Xích Bích đã lôi kéo tính khí ngạo mạn
bay bổng của Tào Tháo trở về với hiện thực, việc đáng làm Tào Tháo còn sẽ
làm, còn nắm bắt thời cơ hơn nữa. Vậy, sau trận chiến Xích Bích Tào Tháo
đã làm những gì?
Sau trận chiến Xích Bích, về mặt quân sự Tào Tháo đã làm ba việc quan
trọng: phá Mã, Hàn; đánh Tôn Quyền; tấn công Trương Lỗ. Ba việc đó thành
bại khác nhau, nhưng có một điểm chung là: Không làm tới cùng, hoặc không
truy đuổi tàn quân, hoặc chưa lập công đã quay về, hoặc được rồi lại để mất,
gọi là Giữa đường phải bỏ. Bởi vậy, chúng ta rất muốn biết vì sao lại như thế.
Trước tiên, nói tới việc thứ nhất.
Năm Kiến An năm XVI (Công nguyên năm 211), Tào Tháo quyết định
đánh Mã Siêu và Hàn Toại ở phía tây. Đây là lần đầu tiên Tào Tháo ra quân
với quy mô lớn sau trận chiến Xích Bích. Nói về lý, thì sau hơn hai năm
chỉnh đốn, tích lương, lần nữa Tào Tháo phải đưa quân xuống miền Nam
đánh Tôn Quyền và Lưu Bị, trừ họa trong lòng, rửa nhục ở Xích Bích, nhưng
vì sao phải đánh về hương Tây? Trong Tào Tháo truyện, ngài Trương Tác
Diệu nói tới ba nguyên nhân. Thứ nhất, liên minh Tôn, Lưu đã biến thành
hơi, sớm muộn gì cũng sẽ hết; thứ hai, Mã Siêu, Hàn Toại cầm quân ở Trung
Nguyên, trước sau gì cũng phải bỏ; thứ ba, Tôn Quyền có ý muốn liên hợp
với Mã, Hàn, nhưng chưa thực hiện được vì Chu Du ốm và qua đời. Theo
Tam quốc chí – Chu Du truyện, vào tháng mười hai, Kiến An năm XV, Chu
Du đã kiến nghị đoạt Thục (Lưu Chương), bình Trương (Trương Lỗ), liên Mã
(Mã Siêu). Sáng tỏ điều này, chúng ta dễ dàng hiểu rõ vì sao mùa xuân năm
XVI, Tào Tháo chuẩn bị ra tay với Mã Siêu và Hàn Toại.
Nhưng tấn công Mã Siêu, Hàn Toại không phải chuyện dễ. Vì họ đều là
mệnh quan triều đình do Tào Tháo tiến cử, lại không có chứng cứ phản
nghịch. Tự nhiên vô cớ ra quân đánh họ, nói sao cho lọt. Thế là Tào Tháo
đành phải sử dụng âm mưu, quỷ kế. Theo Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, tháng ba
năm đó, Tào Tháo lệnh Tư Lệ hiệu úy Chung Do tây chinh Trương Lỗ, lệnh
Chinh Tây hộ quân Hạ Hầu Uyên ra khỏi Hà Đông hội quân với Chung Do