Page 257 - Phẩm Tam Quốc
P. 257

cùng  nhau  tiến  quân.  Chúng  ta  biết,  quân  chủ  lực  của  Trương  Lỗ  ở  Hán

               Trung, tấn công Trương Lỗ tất phải đi qua địa phận của Mã Siêu, Hàn Toại.
               Vì vậy, lệnh vừa ban đã bị rất nhiều người phản đối (như Trị thư Thị ngự sử
               Vệ Ký, Thương Tào thuộc Cao Nhu). Họ cho rằng Mã Siêu, Hàn Toại là loại
               vũ phu tâm trí thấp hèn, cầu an yên phận. Trương Lỗ ở nơi thâm sơn, đường
               sá cách trở. Triều đình ra quân xa xôi đánh giặc, chỉ e chưa diệt được quân
               Trương  Lỗ  đã  kích  động  đến  Mã  Siêu,  Hàn  Toại  thì  phiền  phức  lớn.  Tào
               Tháo nghe vậy, trong bụng cười thầm, bởi họ Tào đang muốn bức Mã, Hàn

               làm phản.
                  Cùng chuyện này trong Tam quốc chí – Vệ Ký truyện, Bùi Tùng Chi chú
               dẫn Ngụy thư lại nói cách khác. Ngụy thư nói người có chủ ý đó là Chung

               Do.  Người  này  cho  rằng  bọn  Mã  Siêu,  Hàn  Toại  “Bề  ngoài  thì  tuân  theo,
               nhưng bên trong thì chưa chắc”, nên mượn có tấn công Trương Lỗ buộc Mã
               Siêu phải nộp con tin: “có trách nhiệm cùng bắt con tin”. Tào Tháo cho Tuân
               Úc đi hỏi Vệ Ký, Vệ Ký phản đối. Nhưng Tào Tháo lại cho rằng Chung Do
               “trông coi công việc ấy” thì cứ làm. Kết quả là Quan Tây phản lớn. Tào Tháo
               đành tự dẫn quân đi dẹp loạn. Mấy vạn người chết mới được yên. Thế là Tào
               Tháo “hận đã không theo lời Ký”.

                  Đây đương nhiên cũng là một cách nói. Nhưng tôi cho rằng, một người
               quyền mưu như Tào Tháo e đã không cả tin Chung Do! Hồ Tam Tỉnh chú

               giải Tư trị thông giám lại cho rằng, cái gọi là: “nói đánh Trương Lỗ, nhưng
               ngầm đánh Mã, Hàn” là chủ ý của họ Tào. Đây là kế “đánh Quắc lấy Ngô”,
               mục đích buộc Ma Siêu, Hàn Toại phải làm phản, rồi đem quân tiến đánh:
               “nhanh chóng dẹp loạn, sau mới thêm quân”. Không cần bàn thêm điều này.
               Đúng là Chung Do vừa xuất quân, mười lộ Quan Tây của Mã Siêu, Hàn Toại
               đều nổi dậy làm phản. Mười vạn người hợp lại chiếm cứ Đồng Quan, chuẩn
               bị sống mái với họ Tào.

                  Lúc này danh chính ngôn thuận, Tào Tháo đã có cớ để đánh họ. Tháng bảy
               năm đó, sau những bố trí chiến lược, Tào Tháo lên ngựa, ngày đêm không
               nghỉ ra tiền tuyến. Lúc này Tào Tháo đã năm mươi bảy tuổi. Theo trích dẫn

               Ngụy thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, lúc đó có người
               đã lưu ý Tào Tháo, nói: “Quân Quan Tây quen dùng mâu dài, rất lợi hại”.
               Tào Tháo thản nhiên nói: “Không hề gì! Quyền chủ động chiến tranh thuộc
               về chúng ta. Mâu dài tuy lợi hại, nhưng chúng không giết được ta, các vị cứ
               chờ xem!”.

                  Thực tế chiến tranh không diễn ra nhẹ nhàng như lời họ Tào. Tháng tám
   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261   262