Page 260 - Phẩm Tam Quốc
P. 260

chuẩn bị, Tào Tháo để Nguyễn Vũ viết một bức thư dài cho Tôn Quyền, lời

               lẽ vừa cứng vừa mềm, đưa ra mấy điều kiện: 1- nếu có thể “Trong diệt Tử
               Bố, ngoài đánh Lưu Bị” thì ông sẽ mãi mãi cai trị vùng Giang Đông, còn
               được thăng quan, ban tước; 2- Nếu không nỡ giết Trương Chiêu, chỉ giết Lưu
               Bị cũng được. Đương nhiên, Tôn Quyền sẽ từ chối. Để chống lại Tào Tháo,
               ngay từ năm Kiến An thứ XVI, cũng là năm Tào Tháo đánh Hàn Toại, Mã
               Siêu, Tôn Quyền theo ý kiến của Trưởng sử Trương Hoành dời đô từ Kinh
               Khấu (nay là thị trấn Giang Thị, Giang Tô) về Mạt Lăng (nay là Nam Kinh,

               Giang Tô) và đổi tên thành Kiến Nghiệp. Còn nghe theo Lã Mông lập quân
               cảng ở Nhu Tu Khẩu (nay huyện Vô Vi, An Huy). Thái độ Tôn Quyền là vậy,
               một lòng quyết chiến.

                  Thế là tháng mười năm Kiến An thứ XVII, Tào Tháo thống lĩnh đại quân
               bốn  mươi  vạn  đi  đánh  Tôn  Quyền.  Tháng  giêng  năm  Kiến  An  thứ  XVIII
               (Công nguyên năm 213) đại quân tiến vào Nhu Tu Khẩu. Bây giờ thấy rõ Tào
               Tháo tính toán chưa hết về thiên thời, địa lợi trong cuộc chiến đó, nên vừa ra
               quân đã rơi vào thế bị động, hai quân trong trạng thái kình địch chờ đợi. Theo
               lời chú dẫn Ngô lịch của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Ngô chủ truyện,
               khi đó Tôn Quyền luôn khiêu chiến Tào Tháo. Tào Tháo thì “cố thủ không

               ra”. Thế là Tôn Quyền thân lên một chiếc thuyền nhỏ (tính ra phải có một đội
               thuyền), từ Nhu Tu Khẩu đến trước thủy trại quân Tào. Họ Tào nhìn biết Tôn
               Quyền  đã  tới,  chắc  Tôn  Quyền  muôn  thấy  tận  mắt  trận  thế  của  quân  Tào
               “muốn biết đội ngũ quân ta đây”, liền hạ lệnh ba quân phải canh phòng cẩn
               mật, cung tên “không bắn bừa bãi”. Đội thuyền Tôn Quyền “Thuyền bè binh

               khí quân ngũ tề chỉnh”, đi chừng năm, sáu dặm trước doanh trại quân Tào rồi
               mới về. Trước lúc rút còn “Khua chiêng, gõ trống” ầm ĩ một hồi lâu. Tào
               Tháo tận mắt nhìn rõ tất cả, bất giác than rằng: “Sinh con phải được như Tôn
               Trọng Mưu, con cái Lưu Cảnh Thăng chỉ là loài chó lợn!”.

                  Nhưng trong Ngụy lược lại nói khác, nói khi Tôn Quyền đến xem doanh
               trại quân Tào đã đi thuyền to. Tào Tháo hạ lệnh bắn tên, không phải “cung
               tên không bắn bừa bãi”. Kết quả là thuyền của Tôn Quyền bị nghiêng về một
               bên vì bị dính nhiều tên. Thế là Tôn Quyền hạ lệnh quay thuyền để mặt kia
               cũng dính nhiều tên, “thuyền trở lại thăng bằng” và Tôn Quyền đã lui về. Sau
               sự kiện này, La Quán Trung đã thêm mắm thêm muối biến nói thành những

               chiếc “thuyền cỏ mượn tên” của Gia Cát Lượng trong trận chiến Xích Bích.
               Thực ra, về mặt kỹ thuật không thể có loại “thuyền cỏ mượn tên” và Tôn
               Quyền cũng không “mượn tên”.
   255   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265