Page 261 - Phẩm Tam Quốc
P. 261

Bùi Tùng Chi đã chú thích cả hai sự kiện trên trong Ngô chủ truyện. Việc

               này không thể nảy sinh hai lần, nhiều học giả cho cách nói trong Ngô lịch là
               đúng. Điều này chúng ta cũng chưa hiểu. Nhưng dù là đúng hay sai thì khí
               phách anh hùng của Tôn Quyền cũng đã hiển hiện trên giấy. Đương nhiên,
               cách nói trong Ngô lịch có nhiều giá trị thẩm mỹ hơn. Nghĩ xem, Tôn Quyền
               đi trên chiếc thuyền con nhìn Tào Tháo, từ trong quân doanh Tào Tháo nhìn
               Tôn  Quyền,  cảnh  tượng  khiến  mọi  người  phải  suy  nghĩ,  khiến  tôi  nhớ  tới
               Đoạn chương của Biện Chi Lâm: “Anh đứng trên cầu ngắm nhìn phong cảnh,

               ở trên lầu người ngắm phong cảnh lại nhìn anh. Trăng sáng làm đẹp song cửa
               nhà anh, anh làm đẹp giấc mơ người khác”. Đương nhiên, chiến tranh không
               phải là nghệ thuật, là thơ ca. Nếu nói Tôn Quyền làm đẹp giấc mộng Tào
               Tháo, thì e đó là ác mộng.

                  Theo lời chú dẫn Ngô lịch của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Ngô
               chủ truyện thì sau khi trở về, Tôn Quyền đã gửi thư cho họ Tào nói: “nay
               xuân vừa tới, ông nên đi nhanh”. Còn viết thêm tám chữ: “túc hạ không chết,
               ta không được yên” vào một tờ giấy khác. Tào Tháo xem xong lấy làm cảm
               thán mãi. Đúng vậy, mưa xuân liên miên, lụt lội sắp tới, binh lính phương bắc
               tác chiến lúc này thật bất lợi. Quả thật “túc hạ không chết, ta không được

               yên”. Tào Tháo gật đầu nói với chư tướng: “Tôn Quyền không lừa ta”, rồi hạ
               lệnh lui quân. Tháng tư năm đó về tới Nghiệp Thành. Đương nhiên, sau này
               hai bên còn đánh nhau mấy lần nữa. Khi có dịp sẽ nói tiếp, còn bây giờ sẽ nói
               tới sự kiện thứ ba.

                  Sự kiện thứ ba: đánh Trường Lỗ tương đối đơn giản.
                  Tháng ba năm Kiến An thứ XX (Công nguyên năm 215), Tào Tháo khởi

               binh đánh Trương Lỗ. Lúc này Tào Tháo đã sáu mươi mốt tuổi, nhưng vẫn
               thân chinh, bôn ba nơi chiến trường. Tháng bảy, quân Tào đến cửa Dương
               Bình (phía Tây huyện Miễn, Thiểm Tây). Trương Lỗ nghe nói đã chuẩn bị
               đầu hàng, nhưng người em trai Trương Vệ không đồng ý, nên chiến tranh đã
               xảy ra. Trận đánh này gần như một vở kịch. Nghe nói lúc đó Tào Tháo phát
               hiện thấy cửa Dương Bình không dễ đánh như đường dây báo cáo, liền hạ

               lệnh lui quân. Sau khi lui quân lại đánh trở lại. Trương Vệ bị đánh tơi bời,
               Trương Lỗ chạy tới Ba Trung. Sử sách ghi chép việc này không thống nhất
               Tam quốc chí – Vũ đế kỷ nói đánh quay lại là mật lệnh của Tào Tháo; Lưu
               Hoa truyện nói đó là ý kiến của Lưu Hoa; lời chú dẫn Ngụy danh thần tấu và
               Thế ngữ trong Trương Lỗ truyện lại nói là việc ngẫu nhiên. Trong Ngụy danh
               thần  tấu  đăng  biểu  văn  cửa  Đổng  Trọng  nói,  bấy  giờ  vốn  muốn  lui  quân,
   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266