Page 266 - Phẩm Tam Quốc
P. 266

§26. ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN

                  Sau trận chiến Xích Bích, Tào Tháo còn tiến hành ba cuộc chiến tranh nữa:
               phá  Mã,  Hàn,  đánh  Tôn  Quyền,  tấn  công  Trương  Lỗ.  Tiến  hành  ba  cuộc

               chiến  tranh  trong  vòng  một  năm.  Thậm  chí  Tào  Tháo  còn  bằng  lòng  giữa
               đường phải bỏ để trở về Nghiệp Thành. Vì sao họ Tào phải làm như vậy? Lần
               nào Tào Tháo cũng vội vàng quay lại, có việc gì? Việc gì khiến Tào Tháo
               phải lo ngại?

                  Tập trước chúng ta biết Pháp Chính đã nói, Tào Tháo vừa ra quân đã bình
               định  Hán  Trung,  Trương  Lỗ  đầu  hàng,  nhưng  lại  không  tiến  tiếp  lấy  Ba,
               Thục, mà “về ngay miền Bắc” thì nhất định vì “trong có điều phải lo nghĩ”.
               Điều đó là đúng. Hậu phương lớn của họ Tào rất không yên ổn. Đây là điểm
               khác  biệt  giữa  Tào  Tháo  và  Tôn  Quyền,  Lưu  Bị.  Tôn  Quyền  ở  trong  tình
               trạng  tốt  nhất.  Người  trong  chính  quyền  Đông  Ngô  đều  là  người  của  Tôn

               Quyền. Không là các lão thần Tôn Kiên, Tôn Sách lưu lại như Trình Phổ,
               Hoàng  Cái,  Trương  Chiêu,  Chu  Du  thì  là  người  do  mình  phát  hiện,  bồi
               dưỡng, cất nhắc như Lỗ Túc, Cam Ninh, Lã Mông, Lục Tốn. Tình hình bên
               Lưu Bị phức tạp hơn một chút. Sau khi lấy được Ích châu, chính quyền Thục
               Hán do ba bộ phận hợp thành. Một bộ phận Lưu Bị mang từ Kinh châu tới,
               có Gia Cát Lượng, có cả Quan Vũ, Trương Phi – những người đã vào sinh ra
               tử cùng Lưu Bị giành thiên hạ, tạm gọi là “tập đoàn Kinh châu”. Một bộ phận

               do Lưu Yên vào Xuyên mang tới, tạm gọi là “tập đoàn Đông Châu”. Còn một
               bộ phận ở ngay trên đất này, tạm gọi là “tập đoàn Ích châu”. Giữa ba tập đoàn
               này có mâu thuẫn. Về sau mâu thuẫn này là một trong số nguyên nhân khiến
               chính quyền Thục Hán diệt vong. Có điều trước lúc Lưu Bị vào Thục chưa có
               mâu thuẫn này. Sau khi vào Thục, mâu thuẫn cũng chưa ở mức độ gay gắt

               khiến Lưu Bị phải lo lắng.
                  Tào Thảo thì khác. Tào Tháo không phải là người tự lập như Tôn Quyền,
               Lưu Bị, chỉ là người “phụng thiên tử để lệnh kẻ chưa thần phục” hoặc “ép
               thiên tử để lệnh chư hầu”. Như vậy “hậu phương lớn” của Tào Tháo cũng
               luôn luôn là “tiền phương lớn”. Triều đình đều không phải là người của họ

               Tào. Ngược lại, luôn luôn có người miệt thị, ghen ghét, phản cảm, thù hận,
               theo dõi từng ánh mắt, từng tiếng cười của Tào Tháo. Trước trận chiến Xích
               Bích lực lượng của họ Tào rải rác khắp nơi, đánh trận luôn giành thắng lợi,
               nên phái phản đối không dám công khai phỉ báng. Lúc đó thái độ của Tào
               Tháo đối với hoàng đế với trăm quan tương đối ôn hòa, dã tâm chưa rõ ràng,

               số người bảo vệ Hán thất còn ủng hộ, còn hy vọng nhiều ở Tào Tháo. Sau
   261   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271