Page 264 - Phẩm Tam Quốc
P. 264

là Tổng lý quân chính; Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu nam chinh bắc chiến;

               Pháp Chính xuất mưu lập kế.
                  Theo Tam quốc chí – Pháp Chính truyện, sau lúc họ Tào lui quân, Pháp
               Chính tìm Lưu Bị và nói: “Lúc này trời đã giúp ta, không thể bỏ lỡ thời cơ”.
               Kết quả “Tiên chủ đã theo kế” thân chinh Hán Trung, Pháp Chính theo chân,

               Gia  Cát  Lượng  lưu  giữ  Thành  Đô.  Quyết  định  của  Lưu  Bị  là  chính  xác,
               đương nhiên là vậy. Chúng ta đều biết, trên đời này Lưu Bị chỉ sợ có một
               người là Tào Tháo. Lưu Bị không hề sợ bộ tướng của họ Tào, nói chi tới Hạ
               Hầu  Uyên,  hiện  trấn  thủ  Hán  Trung,  một  “tướng  quân  thùng  rỗng”  (một
               tướng lĩnh kém cỏi), hữu dũng vô mưu, không biết dùng quân. Vả Lưu Bị
               cũng biết rõ, có lấy được Hán Trung thì tình thế mới thay đổi cơ bản, thiên hạ

               mới có thể chia ba cùng Tào Tháo và Tôn Quyền. Vậy Lưu Bị quyết định
               phải đánh.
                  Nhưng chiến tranh vừa mở đầu đã bất lợi. Chủ tướng của Tào Tháo đánh

               nhau dữ dội với Lưu Bị ở Dương Bình quan. Lưu Bị nhận thấy, tuy không có
               Tào Tháo, nhưng không dễ đối phó với quân Tào. Lưu Bị vội vàng biên thư
               cho  Gia  Cát  Lượng,  quân  sư  tướng  quân  lúc  đó  để  có  thêm  quân.  Nhưng
               không hiểu vì sao, có thể vì vừa vào Thục hoặc vì thận trọng trong công việc,
               Gia Cát Lượng có phần do dự. Theo Tam quốc chí – Dương Hồng truyện,
               Lưu  Bị  “Thư  gấp  để  phát  binh”,  Gia  Cát  Lượng  cầm  thư  đến  hỏi  Dương

               Hồng – một vị quan trong Thục, Dương Hồng nói: “Hán Trung là yết hầu của
               Ích châu, quan hệ tới tồn vong. Nếu không có Hán Trung thì cũng không có
               Thục (nếu không có Hán Trung tức là không có Thục vậy). Mất Hán Trung
               thì họa gần kề (họa bên cửa)! Lúc này con trai nên ra trận (nam đi chiến đấu),
               nữ lo việc hậu cần (nữ lo vận chuyển). Mong quân sư nhanh chóng ra quân,
               còn do dự gì nữa! (đừng nghi ngờ, phát binh ngay)”.

                  Dương  Hồng  đã  nói  tới  điều  cơ  bản:  “Nếu  không  có  Hán  Trung  tức  là
               không có Thục vậy”. Đây là điều khác biệt giữa Tào và Lưu: Tào Tháo có thể
               được Lũng thì không nhìn Thục, ngược lại, Lưu Bị không được Lũng, không
               thể giữ được Thục, một người có chí thì được, một người giữ được thì giữ. Vì

               vậy chiến tranh mở màn đã biết ngay thắng, bại. Thực tế thì trong hai năm
               quân  Lưu  luôn  nắm  quyền  chủ  động  và  tháng  giêng  Kiến  An  năm  XXIV
               (Công nguyên năm 219) đã giết chết Hạ Hầu Uyên chủ soái quân Tào trên
               núi Định Quân. Vì vậy chờ đến tháng ba năm đó, khi Tào Tháo thân đến Hán
               Trung lần nữa thì cục thế đã hết đường cứu vãn. Tào Tháo nhìn thời thế mà
               thở dài rồi truyền khẩu lệnh “gân gà” ngay trong đêm, cho quân lui ngay về
   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269