Page 186 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 186

Là vì Kiều cũng biết cái dại "vạch áo cho người xem lưng".
              Hai  con  người ấy đã từng  hiểu  nhau  quá nhiều.  Nếu  nói  rõ ra
              thì còn  chi  là thể-diện  trước đám  quân  dân đông-đảo,  còn
              gì là giá-trị của  chồng  mình "đường đường  một đấng  anh-hào,
              côn quyền hơn sức lược thao gồm tài". Chẳng gì nàng cũng đường
              bệ là một  vị phu-nhân  có "cung-nga  thể-nữ" hầu-hạ,  có "hoa-
              quan phấp-phới, hà-y rỡ-ràng", lẽ nào Kiều lại đem khoe cái xấu
              của mình ra giữa chốn trung-quân?

                          Xét ra từ khi gặp chàng Thúc đến nay, Kiều đã nếm thêm
              bao vị đắng cay chua xót, học thêm bao kinh-nghiệm quá đắt của
              trường đời, thảo nào mà nàng chẳng khéo khôn đến thế, biết nén
              giận để đưa lời xỏ ngọt chửi mát nói xa! Thế nhưng dù cho khôn
              khéo  cũng  vẫn  chưa  phải  là một  tay  bản-lĩnh để có thể "khôn
              ngoan đến mực, nói năng phải lời". Thói thường lửa giận bùng lên
              là lôi-đình nổi sóng. Kiều giận, nhưng không như ai "bừng bừng
              nàng  nổi  tam  bành  nàng  lên". Kể thế cũng  là thâm.  Nhưng
              chưa được sâu-sắc, vì thâm mà không hiểm, dù không ngùn-ngụt
              bốc lửa nhưng vẫn còn bộc-lộ ra ở lời mỉa giọng chua, chứ không
              phải như ai kia:

                                      "Bề ngoài thơn-thớt nói cườí


                                      Mà trong nham-hiểm giết người không dao"

              Giọng thì đanh, ý thì thâm mà tình không hiểm-độc. Thái-độ của
              Kiều tuy đã có vẻ bình-tĩnh nhưng so ra vẫn còn nông-nổi.

                    1.2- Tâm-lý của Thuý-Kiều

              Thái-dộ nào, tâm-lý ấy. Chưa chín-chắn thì vẫn còn hời-hợt, cạn
              nông. Thái-độ ấy tố-cáo rằng lòng Kiều là cả một khối căm-
              hờn uất-ức nung nấu từ xưa, tâm của Kiều sục sôi một mối thâm-
              thù chưa trả, cái mối thù dai-dẳng vẫn chất chứa ủ cất trong tim
              gan, giờ mới có cơ-hội moi ra giãi tỏ. Không thù thì tại sao
              nhớ kỹ đến thế? đay nghiến xỏ-xiên đến vậy? Không thù thì sao
              mới "thoắt trông, nàng đã chào thưa: Tiểu-thư cũng có bây
              giờ đến đây!"? Hình như phải vội-vã lên tiếng để cho khối uất

                                         185
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191