Page 190 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 190
"Nghĩ cho khi Các viết kinh,
Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo"
Thử hỏi rằng: nếu không được ra Quan-Âm-Các, làm sao Kiều
có thể an phận viết kinh? Làm sao Kiều có thể từ đó mà trốn đi
dễ-dàng? Thử hỏi rằng: nếu Hoạn-Thư không "dứt tình chẳng
theo", liệu Kiều có được ngày hôm nay để chễm-chệ uy-nghi
như thế này, hay là vẫn cứ phải bồ-hòn ngậm nuốt, mà
"Ra vào theo lũ thanh-y,
Dãi-dầu tóc rối da chì quản bao!"
* Kể tình thì đẩy đưa rón-rén: "Lòng riêng, riêng cũng
kính yêu". Thực tình, gây nên bão-tố, nào có phải vì ghét vì khinh,
mà chỉ vì "ghen tuông thì cũng người ta thường tình", chứ riêng
tôi, lòng tôi vẫn một dạ mến yêu trọng kính. Thì hôm xưa, khi xem
tờ cung-chiêu của Kiều, Hoạn-Thư đã chẳng từng tỏ tình trọng
mến ngay trước mặt chồng và kẻ tình-địch, đó sao? Kiều hẳn còn
nhớ rõ đấy, lời Hoạn-Thư khen,
"Rằng: tài nên trọng mà tình nên thương,
Ví chăng có số giàu sang,
Giá này dẫu đúc nhà vàng cũng nên.
Bể trần chìm nổi thuyền-quyên,
Hữu tài thương nỗi vô-duyên lạ đời!"
Và ngay cả lúc bắt gặp chàng Thúc tự tình với Kiều nơi Quan-
Âm-Các sau này, Hoạn-thư vẫn tỏ lòng đại-lượng bình-thản
mà khen chữ viết của nàng,
"Khen rằng: bút-pháp đã tinh,
189