Page 193 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 193
như thế là phá nát gia-cang của người, là đắc-tội với trời, với
lương-tâm:
"Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?".
Thì trước đây, khi bàn tính với Thúc-Sinh, Kiều đã chẳng từng
tiên-liệu Hoạn-Thư tất-nhiên sẽ ghen đó sao?
"Thế trong dầu lớn hơn ngoài,
Trước hàm sư-tử gửi người đằng-la,
Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng".
Và sau này, khi bị Hoạn-Thư bắt quả-tang nàng trò chuyện lén-lút
với Thúc-sinh tại Quan-Âm-Các, chính Kiều đã chẳng thừa-nhận
cái "ghen tuông thường tình" ấy là gì?
"Thực tang, bắt được dường này,
Máu ghen ai cũng chau mày nghiến răng"
Cũng khiêu-khích lại, Hoạn-Thư đâu có thua Kiều.
Hoạn-Thư lại còn gỡ tội bằng cách biết khích lòng tự-ái
của Thuý-Kiều. Đàn bà ai chẳng tự-ái? Nhất là người đa-cảm
như Thuý-Kiều, Hoạn-Thư hiểu rõ quá mà! Người giận mà không
hiểm thì cơn giận sẽ mau nguôi, lửa hờn sẽ chóng nguội. Hoạn-
Thư thừa hiểu tâm-lý Kiều. Nàng giận vì vốn cực khổ lâu nay,
vốn được biết nhưng chưa được tận-hưởng cái uy-quyền lớn
thế của kẻ cao sang, nay mới lần đầu tiên có danh-giá địa-vị,
có kẻ rước người hầu, mới biết thế nào là cái thú "năm ngón
chỉ tay", mới thấy hãnh-diện sung-sướng bù lại những chuỗi ngày
ba-đào đầy ải, mới thấy hả-hê cho bõ "chút thân quằn-quại vũng
192