Page 191 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 191
So vào với thiếp Lan-Đình, nào thua!
Tiếc thay lưu-lạc giang-hồ,
Nghìn vàng thực cũng nên mua lấy tài!"
Quả đúng thực là "lòng riêng, riêng vẫn kính yêu".
Như vậy bảo rằng cay-nghiệt thì cũng quá đáng. Vì giận
mà nàng oán thế, chứ tôi nào đâu nên nỗi! Đặt vào địa-vị Kiều,
chắc hẳn rằng ta cũng thấy mình hơi quá nóng, và lời của Hoạn-
Thư kể cũng khá chí tình. Có tội mà cũng có công, có lỗi nhưng
vẫn có tình. Thú nhận tội-trạng, ăn-năn lỗi lầm mà ra giọng ân-
tình kể-lể, Hoạn-Thư tuy giữ thế thủ mà như đẩy sang thế công.
Ai dám bảo Hoạn-Thư hời-hợt? Ai dám bảo Hoạn-Thư chẳng
nghĩ không suy?
2.2- Thái-độ ấy phải là thái-độ khởi-phát tự một tâm-
lý sâu sắc hơn đời.
Xét theo lý bề ngoài thì giọng ân-tình kể-lể ấy là giọng
khoan thưa rón-rén, mà xét theo tình ý bên trong, ai cấm ta
hiểu được rằng đó cũng là lối tấn-công bóng gió? Ai ngăn ta hiểu
rằng đó cũng là cách Hoạn-Thư "nói mát" lại Thuý-Kiều?
Ban nãy, Kiều bóng gió Hoạn-Thư, thì giờ Hoạn-
Thư cũng xỏ ngọt lại Thuý-Kiều:
"Nghĩ cho khi Các viết kinh,
Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo"
Nàng không biết rằng nàng cũng có tội hay sao? "Chân
mình đã lấm lê-bê, còn cầm bó đuốc mà rê chân người". Tội nàng
còn nặng hơn tội tôi đấy nhé! Tội nàng là tội ăn cắp. Còn tôi
chỉ có tội ghen, tội bảo-vệ cho tôi, cho chồng tôi và cho chính đời
nàng, nàng há chẳng biết hay sao? Ai đã được tôi thi ân mà còn
trở mặt trêu ngươi? Ai đã tự tình với chồng tôi ở Quan-Âm-Các,
190