Page 187 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 187

hận bớt ấm-ức, để cho lòng hả-hê khỏi sự đè nén nguồn cơn.
          Mà thực chính thái-độ ấy đã tố-cáo Kiều hả lòng cay-cú, cái
          hả dạ của những kẻ "đánh được người thì mặt đỏ như vang,
          không đánh được người thì mặt vàng như nghệ". Đây mới là lúc
          cởi ruột phơi gan, đây mới là phút hả-hê trả miếng. Mãi đến bây
          giờ mới được dịp cài đạp cho bõ ghét, mãi đến ngày nay
          mới được cả cười thấy cừu-nhân chịu trận.


                      Bởi thù, mới mượn chồng người để mà bóng gió xa-xôi:

                                  "Sâm, Thương chẳng vẹn chữ tòng,

                                  Tại ai, há dám phụ lòng cố-nhân?"


                      Bởi thù, mới nhắn chồng kẻ tình-địch một lời cảnh-cáo đe
          loi:


                          "Vợ chàng quỷ-quái tinh ma,

                                  Phen này kẻ cắp, bà già gặp nhau."

          Thì chính miệng Kiều đã công-khai nói thế khi nàng mời vãi Giác-
          Duyên ở lại mà cố ý đưa lời bắn tiếng dọa đe:

                                  "Nàng rằng: Xin hãy dốn ngồi,


                                  Xem cho rõ mặt biết tôi báo thù"

          Chính vì vậy nên hẳn có người chê Kiều tiểu-nhân ti-tiện.

          Phải! thái-độ ấy ai chẳng bảo là việc làm của kẻ tiểu-nhân. Nhưng
          Kiều  lại  là một  người đàn  bà cũng  có những  cái  thông-thường
          vị lợi  nói  chung,  cũng  có những  nhỏ-nhen  tầm  thường  như bất
          cứ ai,  nhất  lại  là một  người đàn   bà đa-tình  mà việc
          làm ý nghĩ thường được  con  tim  hướng-dẫn  nhiều  hơn  là lý-trí,
          nhất  là một  kẻ đã từng  khổ cực ê-chề,  lại đã hơn  một  lần  nuốt
          nhục mà vẫn không thể, không biết và cũng không dám thổ-lộ tình
          riêng với người gây nên sóng gió, chỉ biết "ngẩn-ngơ, rối bời, tê-
                                     186
   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192