Page 188 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 188

mê,  choáng  váng" để đành "cúi đầu  nép  xuống  sân  mai  một
              chiều". Cho nên làm gì nàng không tức, làm gì nàng chẳng cởi
              lòng  hả dạ.  Cho  nên  việc  Kiều  coi  Hoạn-Thư là "thủ-
              phạm" số một, để rồi sau này lại cho trắng án vô can nhưng vẫn
              một mực "nội-đao truyền lệnh" đối với bọn Khuyển, Ưng tiểu-tốt,
              là việc làm của một kẻ rắp tâm trả thù. Hoạn-Thư hành-hạ Kiều
              không  là thù hay  sao?  "Tiểu-thư nhìn  mặt  dường đà cam
              tâm", cũng là thù cả, có điều là mỗi người thù mỗi khác.

              Và  chính điều đó đã minh-chứng  rằng  Kiều còn  nông-nổi,  thái-
              độ chưa chín-chắn nói bên trên là kết-quả của một tâm-lý hời-hợt
              chưa thực sâu-sắc già-dặn. Ức quá, hả lắm, nói cay, lòng Kiều
              không  thư-thái,  giọng  Kiều  không  bình-thường,  tâm  Kiều
              chưa ở mực  thước  quân-bình  trung-dung.  Bởi  vậy,  chính  tâm-
              lý hời-hợt ấy đã bộc-lộ rõ-ràng khi Kiều giải-thích lý-do nàng ra
              lệnh "tha ngay" cho "chính-danh thủ-phạm". Tại sao lại tha, trong
              khi lúc đầu rắp tâm nghiêm-trị? Tha vì "làm ra thì cũng ra người
              nhỏ-nhen". Thì  ra  chỉ vì tự-ái,  vì sợ mất  mặt,  vì sợ mang  tiếng
              là kẻ hẹp-hòi nhỏ-nhen. Thoạt đầu, quả có thế, ta bảo nàng nhỏ-
              nhen ti-tiện. Giờ thì thấy nàng không còn nhỏ-nhen vì nàng biết
              rằng mình vô lý, thế thì đích là nàng nghĩ chưa thông, suy chưa
              chín,  còn  hời-hợt  lắm  so  với  Hoạn-Thư.  Hơn  nữa,
              dù có vì thế mà tha chăng nữa, ai dại gì lại mở miệng nói ra, "nào
              ai có khảo mà mình lại xưng", nào ai đã hỏi mà "lạy ông tôi ở bụi
              này", để rồi tránh được tiếng hẹp-hòi trả thù báo oán, thì lại chuốc
              thêm cái tiếng xử người không theo pháp-lỶ nhưng theo tư-tình.
              Người  mà hiểm  thường  cậy  răng  chẳng  hở một  câu.  Kiều  tuy
              có khôn khéo, có suy tính, nhưng tính chưa chín, suy chưa kỹ,
              khôn  chưa  già,  tuy  có thâm  nhưng  thâm  chưa  hiểm,  vẫn  còn
              "ruột để ngoài da". Phải qua vụ này ta mới thấy Kiều của Thúc-
              Sinh hôm xưa biết tính điều hơn lẽ thiệt, tuy đã có tiến -bộ, song
              vẫn chưa xóa mờ được bản-sắc của kẻ đa cảm đa tình.

              2- Thái-độ và tâm-lý Hoạn-Thư


                          Vậy Hoạn-Thư không biết tình-tứ, lãng-mạn sao? Không,
              Hoạn-Thư cũng đã từng  say  khúc  tình-ca. Đối  với  chàng  Thúc,
              nàng vẫn

                                         187
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193