Page 288 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 288

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            đã"  đọc  nhanh  ở  giọng  cao  bắt  liền  xuống  tiếng  "từng"  ở
            dưới thấp, dằn giọng vào phách, rồi bắt liền ngay sang nhịp
            khác  nhấn  mạnh  ở  từ  "tiếng",  dứt  phách  nhẹ  êm  ở  từ
            "thông". Phách tiếp mở ngay vào bằng giọng mạnh của âm
            "reo" lơ-lửng kéo liền hai tiếng "trên ngọn" lướt nhanh rồi rơi
            mạnh xuống giọng trầm của tiếng "đồi", dứt phách nhẹ bằng
            giọng  hắt  lên  của  tiếng  "quang",  để  rồi  kết-thúc  câu  văn
            bằng phách cuối với nốt nhạc lắng xuống thật trầm của từ
            "đại".


            Thanh và nhịp tuỳ theo tình ý mà đổi thay:

                             Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
                        Quyết ra tay buồm lái với cuồng-phong.
                            Chí những toan xẻ núi lấp sông,
                          Làm nên đấng anh-hùng đâu đấy tỏ.
                          Đường mây rộng thênh-thênh cử bộ,
                         Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo.”
                                  (Nguyễn Công-Trứ)


            Trong bài thơ trên, bốn câu đầu, âm-thanh nhịp điệu rõ ra
            cái giọng khắc-khổ nói lên cuộc chiến-đấu cam-go khi đối-
            diện với những thách-đố lớn-lao khắc-nghiệt. Chính là do sự
            tận-dụng trắc-thanh liên-tiếp (cũng có lúc, sóng vỗ, quyết,
            lái, chí những, xẻ núi) lẫn với những tiếng trầm-bình xen kẽ
            như  thác  nước  đang  từ  trên  cao  chợt  nghe  đổ  xuống  vực
            thẳm, rồi dội vút lên cao trở lại

            Chính là do sự lựa chọn các tiếng có âm-vận phức-tạp khó
            đọc  như:  quyết,  buồm,  cuồng,  toan,  hoặc  những  phụ-âm

                                          287
   283   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293