Page 289 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 289

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            răng và môi như: "chí, xẻ" phát ra tiếng gió qua kẽ của hai
            hàm  răng  cắn  lại  nghe  như  tiếng  gió  rít,  thể-hiện  thái-độ
            đanh-thép  cứng-rắn,  quyết-liệt.  Chính  là  do  hơi  văn  được
            ngắt nhịp mau hay lâu, nhẹ hay mạnh ở những tiếng thích
            hợp theo dáng đi trầm bổng vừa minh-họa.

            Đến hai câu cuối thì nhịp văn đi ung-dung thong thả ra cái
            dáng nhàn-tản thảnh-thơi của người đã phủi tay xong phận-
            sự, tự-do hưởng thú thanh-nhàn. Tiếng điệp-thanh "thênh-
            thênh" cũng như hai từ "trang trắng" cùng có một âm-vận
            "ênh"  hay  "ang"  khiến  cho  âm-hưởng  dàn  trải,  nhịp  văn
            bước  đi  khoan-thai  chậm  lại,  sau  cùng  dứt  câu  bằng  hai
            tiếng "tay reo" toàn là phù-bình-thanh lơ-lửng với âm "eo"
            ngân dài.

            Chính giòng nhạc này lúc vội-vã, nhát gừng, khắc-khổ như
            vật lộn, lăn-lóc (4 câu đầu) khi hiền-hòa khoan-thai (2 câu
            chót) điềm-đạm như khinh-thế ngạo vật cho ta hình-dung ra
            hai dáng-dấp: một dáng-dấp vội-vàng, vất-vả, một dáng-dấp
            từ-tốn thanh-nhàn.

            Trong một bài khác, Nguyễn Công-Trứ có câu tương-tự:
                                 Đố kỵ xá chi con Tạo!
                           Nợ tang bồng quyết trả cho xong”
            Thật hệt như hơi văn bốn câu đầu bài trên. Song, nếu đem
            đối-chiếu câu:
                           Nợ tang bồng quyết trả cho xong”
            với câu:
                         “Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo.”




                                          288
   284   285   286   287   288   289   290   291   292   293   294