Page 52 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 52

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh


                       “Bằng nay bốn bể không nhà,
                       Theo càng thêm bận biết là đi đâu?
                                  (Nguyễn Du, Truyện Kiều)

                    •  hoặc ở đầu câu, như:

                       “Chước đâu rẽ thuý chia uyên,
                       Ai ra đường ấy, ai nhìn được ai?”
                             (Nguyễn Du, Truyện Kiều)

                       “Ý chiều ngây-ngất màu hoa cúc,
                       Sao mắt Thu buồn dáng Hạ xưa?”
                                  (Đinh Hùng, Liên-Tưởng)

                    •  hoặc ở lưng chừng câu:

                       “Cười cười, nói nói ngọt-ngào,
                       Hỏi rằng chàng ở chốn nào lại chơi?”
                                 (Nguyễn Du, Truyện Kiều)

            Người Trung-Hoa Quảng-Ðông nói "mả txế", theo chữ Hán là
            mã-xa, ta không nói là mã-xa theo tiếng phiên-âm, có chăng
            chỉ một số ít nhà nho dùng trong những bài thơ chữ Hán,
            nhưng người bình-dân Việt-Nam nói là "xe ngựa", một tiếng
            Việt thuần-túy như đã quen nói xe bò, xe tay.

            Ðây  cũng  là  một  sắc-thái  độc-đáo  của  tiếng  Việt.  Hán-văn
            quen  để  các  bổ-túc-từ  đứng  trước  danh-từ  chỉ-định.  Tiếng
            Việt đã bố-trí các từ theo thứ tự diễn-tiến tự-nhiên của tình
            ý.  Cho  nên  ta  không  nói:  mát  gió,  trong  trăng  như  người
            Hoa  nói:  thanh-phong  minh-nguyệt  hay  người  Âu-Mỹ  nói:

                                          51
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57