Page 145 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 145
của mình về vấn đề thống nhất trong bài nghiên cứu dựa trên
cuộc thăm dò và nhận xét về quan điểm do 4 vị sử gia sau đây
đưa ra: Joseph Buttinger và Văn Tân cho rằng Nguyễn Huệ là
người đầu tiên thống nhất Việt Nam; còn Trần Trọng Kim và
Lê Thành Khôi thì cho rằng chính Nguyễn Ánh mới là người
thống nhất đất nước.
Sự trình bày này đã tạo cảm giác rộng khắp rằng sử gia
Nguyễn Phương là một nhà đối thoại đầy khách quan vì hai lý
do. Trước hết, việc chọn lựa các sử gia của ngài đã gây ra cảm
giác việc chọn ai “là người thống nhất Việt Nam” không phải
căn cứ vào nền chính trị hay ý thức hệ tân tiến nào. Văn Tân,
một sử gia chuyên về chủ nghĩa mác-xít và Joseph Butt inger,
một người chống Cộng mà lại là Chủ Tịch Ủy Ban Chấp Hành
của Hội “Những người bạn Mỹ của Việt Nam”, một tổ chức ra
đời thập niên 1950 nhằm ngăn chận chủ nghĩa Cộng Sản bằng
cách gia tăng viện trợ cho Nam Việt Nam. Cả hai không thể
xuất thân từ những nền tảng khác biệt nào nữa (38). Cũng như
Lê Thành Khôi và Trần Trọng Kim không thể là đồng chiến
hữu, mặc dù sự khác biệt giữa họ không có gì đáng chú ý cả.
Thứ đến, bằng cách công bố sự khám phá của ngài sau khi
đã nghiên cứu tường tận quan điểm của các sử gia khác, GS
Nguyễn Phương gây được ấn tượng rằng mình thì chính xác
hơn các nhà nghiên cứu khác.
Những nhận xét của ngài về quan điểm của Butt inger
và của Văn Tân hoàn toàn dựa trên nền tảng thực nghiệm.
Những nhận xét đó rọi chiếu lại phản biện mà Lê Thành Khôi
đã dành cho quan điểm tiên khởi của Văn Tân. Đối với gợi ý
của Butt inger rằng Nguyễn Huệ đã thống nhất đất nước vào
năm 1786 khi ông ta đã đánh đuổi được Chúa Trịnh ra khỏi
đất Thăng Long, sử gia Nguyễn Phương đã viết: “Vào năm
1786, Việt Nam có hai vương triều cai trị hai miền, Lê Chiêu Thống
ở Miền Bắc và Thái Đức (Nguyễn Nhạc) ở Miền Nam. Ngay dù cho
Butt inger nghĩ rằng việc thống nhất Việt Nam bao gồm việc người
Việt cai trị trên toàn lãnh thổ đất nước thì việc thống nhất vẫn chưa
được giải quyết bởi vì trong thời Trịnh Nguyễn phân tranh, người
Việt cũng đã cai trị nước Việt rồi. Chính vì điểm này mà chúng ta
thấy được lập luận của tác giả không những mù mờ mà còn sai lạc
nữa là đằng khác” (39) (xem thêm nguyên văn số 1).
144 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai