Page 149 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 149

chứ không phải là phe chúa Trịnh), và giống như Nguyễn
           Huệ, họ có vẻ thực thi những chính sách linh động nhằm gieo
           hạt mầm cho cuộc cách mạng nông dân. Tuy nhiên, thời điểm
           này, người Miền Bắc đã có một lợi thế căn bản, theo Văn Tân:
           Sự lãnh đạo của Đảng. Sự vận dụng nhằm bác bỏ ý kiến như
           vậy đối với sử gia Nguyễn Phương đã là lợi thế rất cao.
                Người ta không thể nói như vậy về những phân tích
           của ngài liên quan đến hai sử gia tiêu biểu đã từng đưa ra
           quan điểm mà ngài đã đồng ý về cơ bản: rằng Nguyễn Ánh
           đã thống nhất Việt Nam. Như sử gia Patricia Pelley đã chỉ
           rõ, quan điểm của Trần Trọng Kim về Tây Sơn là quan điểm
           khá đặc biệt trong mối tương quan phức tạp với quan điểm
           của Văn Tân và các sử gia mới mẻ khác. Trong tác phẩm của
           mình, tác phẩm đã ra đời trước bài viết của sử gia Nguyễn
           Phương cả vài thập niên, Trần Trọng Kim muốn coi Tây Sơn
           như là một triều đại chính thống và cụ đã nhấn mạnh rằng vào
           1788, “nước nam (the southern land) “đã” nằm dưới quyền
           kiểm soát của nhà Tây Sơn”, một tuyên bố mà sử gia Nguyễn
           Phương hoàn toàn bác bỏ (45). Sử gia Nguyễn Phương có thể
           không thích tính chính thống mà cụ Trần Trọng Kim đã dành
           cho các lãnh tụ nhà Tây Sơn. Ngài cũng đã không tin rằng Lê
           Thành Khôi đi xa đủ trong việc vinh danh chúa Nguyễn Ánh;
           tuy thế đây là chuyện nhỏ vì, trong khi thực sự ủng hộ Nguyễn
           Ánh, Lê Thành Khôi cũng “chỉ nói ra sự thật mà thôi”. Như
           ngài đã tuyên bố rõ ràng trong cuốn “Phương pháp sử học”,
           công cuộc nghiên cứu lịch sử là phải nói đến yếu tính khách
           quan qua thực nghiệm và nó không phải là cuộc vận dụng
           trong bản tường thuật về chính trị (46). Dù sao thì sau cùng,
           sử gia Nguyễn Phương ít chỉ trích các sử gia mà ngài đồng ý
           và nghi ngờ nhiều hơn về tất cả những khẳng định của các sử
           gia mà ngài chống lại.
                Trong bài trả lời tháng 6-1963 cho bài viết của sử gia
           Nguyễn Phương, Văn Tân đã nói rõ từ đầu rằng ông ta khác
           hẳn triết lý sử học của sử gia Nguyễn Phương về cơ bản. “Sử
           học”, ông ta viết “là một khoa học luôn luôn liên quan đến
           chính trị. Dạy sử học là dạy chính trị. Vấn đề ai thống nhất
           Việt Nam vào thế kỷ 18, hay bắt đầu thế kỷ 19 do đó không
           chỉ là vấn đề lịch sử mà còn là vấn đề chính trị nữa, một vấn


           148 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154