Page 151 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 151

chỉ vì có tính chính trị. Nhưng thay vì yêu cầu một “sự thật”
           của lịch sử thì nên trong sáng đối với mọi người đang tìm hiểu
           sự thật ấy, Văn Tân trong thực tế lại từ chối vai trò chính trị
           của lịch sử.
                Ông ta cũng từ chối luôn các tham khảo có dụng ý tìm
           hiểu về quan điểm riêng của ông ta ngay cả khi bài viết của
           ông đã chứa đầy những phân tích mà người đọc đều thấy rõ
           dụng ý. Chẳng hạn, Văn Tân lập luận rằng bất cứ cuộc nội
           chiến cách mạng nào cũng chiến đấu vì nhân dân như cuộc
           chiến đấu do Nguyễn Huệ lãnh đạo như ông thấy sẽ được đặt
           thành điều kiện cho việc thống nhất đất nước bất kể sự thành
           bại cuối cùng của hành động cách mạng đó (50). Lập luận này
           phục hồi được cương vị của Nguyễn Huệ theo nghĩa bất cứ
           lập luận nào dựa theo thực tại về mức độ kiểm soát quân sự
           của Nguyễn Huệ cũng có thể bị chống lại bởi sự khẳng quyết
           về tình đoàn kết trên phương diện tâm lý cùng nhân dân Việt
           Nam và ý muốn của Nguyễn Huệ nhằm mang lại nền thống
           nhất.
                Cách lập luận này cũng ngầm đảm bảo rằng vị thế của
           Hồ Chí Minh như là nhà thống nhất quốc gia Việt Nam. Sau
           rốt, trong tư cách là lãnh tụ của một phong trào nhân danh
           “nhân dân”, Hồ Chí Minh, theo lập thuyết của Văn Tân, đã
           dẫn đưa nhân dân tới một tình trạng tâm lý là chính họ có thể
           đã được thống nhất rồi. Thực sự thì lập luận của Văn Tân đã
           đảm bảo cho sự thành công của Bắc Việt trong sứ mệnh thống
           nhất Việt Nam. Theo lập luận của ông ta việc thống nhất đó
           đã được thực hiện như vậy rồi. Như thế thì ngay cả khi Hồ
           Chí Minh phải qua đời khá lâu trước khi việc thống nhất được
           hoàn tất, thì ông ta vẫn được coi là lãnh tụ thống nhất quốc
           gia (51).
                Khác với Lê Thành Khôi, sử gia Nguyễn Phương chưa
           muốn chấm dứt tranh cãi với Văn Tân trong cuộc đối luận
           đầu tiên vào tháng 10, 1963. Không muốn ở vào thế bất lợi,
           Văn Tân cũng đã viết bài đáp trả luận điểm của sử gia Nguyễn
           Phương vào tháng Giêng, 1965. Lần này, tình trạng chính trị
           đặc biệt là tại Miền Nam, đã tạo nên nhiều luận điểm mang
           tính ẩn dụ đang cần phải bàn cãi đến. Chẳng hạn, luận điểm
           của Văn Tân cho rằng quan điểm của sử gia Nguyễn Phương


           150 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156