Page 59 - Bi quyet quan nguoi
P. 59

phong tước lại không đến, họ sợ khi luận công khen thưởng, bệ hạ đã quên họ. Hai là, sau khi
  giành được thiên hạ, những người bị trừ bỏ đều là những người bình thường có thù oán với bệ
  hạ. Là người liệu ai không có sai lầm, những người không được phong hiện nay, bình thường ai
  mà không có chút sai sót, nên họ sợ bệ hạ mới tìm sai sót để trừng phạt, báo thù họ".


      Về sau Lưu Bang nghe theo đề nghị của Trương Lương, phong hầu cho những người oán
  ghét Hán Cao Tổ như Ung Sỉ, quần thần thấy Hán Cao Tổ xử sự như vậy, họ đã bình tĩnh trở lại.
  Vậy là một đợt sóng gió chính trị tưởng sẽ xảy ra đã được dẹp yên.


      * Trị người đâu bằng trị lòng

      Thời Chiến Quốc, Tề Cảnh Công và Yến Tử dẫn Thiếu Hải du ngoạn, leo lên Bách Tẩm Đài,
  trước mắt là cảnh tượng xa hoa lãng phí. Tề Cảnh Công nhìn thấy tình hình đó, trong lòng lo
  nghĩ.

      Tề Cảnh Công nói: "Quốc gia thực là thối nát, cứ như thế này, về sau ai có thể duy trì được
  cục diện quốc gia?".

      Yến Tử hầu như không cần suy nghĩ đáp rằng: "Điền Thành Thị đã nắm được lòng dân nước
  Tề! Chúa công hãy xem ông ta, yêu cầu quân vương thăng quan tiến tước, nâng cao bổng lộc
  cho đại thần. Cho trăm họ vay lương thực thì đong bằng đấu to, còn khi dân trả lại thì dùng đấu
  nhỏ, ý muốn trả ơn cho người. Khi giết bò chỉ giữ lại cho mình một đĩa thịt, còn thì chia hết cho
  gia thần. So sánh giữa hai người, thấy chúa công chỉ nghĩ cách chiếm đoạt của cải mà không
  cho dân ân huệ, khi có tai ương, dân chúng nước Tề thương vong nằm ngổn ngang, nhưng
  không được giúp đỡ, còn nơi cai quản của Điền Thành Thị dân chúng luôn được cứu giúp, nên
  không có hiện tượng chết đói. Nhân dân nước Chu và nước Tần đều rất sùng bái Điền Thành
  Thị, rủ nhau chuyển đến nơi do Điền Thành Thị cai quản. Lòng nhân đức của Điền Thành Thị
  được nhân dân ca ngợi cho nên tôi cho rằng trong tương lai, thiên hạ sẽ là sở hữu của Điền
  Thành Thị.

      Tề Cảnh Công nghe xong, buồn bã rơi lệ "Thiên hạ của ta sẽ bị Điền Thành Thị giành mất,
  liệu có cách nào tránh được không?".

      Yến Tử nói: "Xin Đại vương khỏi lo, nếu Đại vương thực tâm muốn giữ được thiên hạ của
  mình, thì cũng chưa muộn. Biện pháp duy nhất là gần gũi nhân dân, xa lánh bọn gian nịnh, trị
  loạn thế, nhẹ hình phạt, cứu tế người nghèo trợ giúp người cô quả, gia ân huệ cho kẻ khó, nhân
  dân tất sẽ quy phục Đại vương, khiến Điền Thành Thị không thể làm gì được".

      Tề Cảnh Công nghe xong gật đầu nói "Phải".


      Làm lợi cho dân, giúp dân, không làm hại dân là quy luật cơ bản không người thống trị nào
  được làm trái. Nhân dân là nền tảng của quốc gia, người được lòng dân sẽ được thiên hạ, lý lẽ
  của phép quản người là thế đó.


      * "Công rồi" không bằng "Tư rồi"

      Người Trung Quốc xưa có câu "Việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không", đó chính là một
  phương thức của "Tư rồi". Người Trung Quốc khi gặp khó khăn thì "Tư rồi" vẫn là một phương
  pháp mà người ta hay nghĩ tới nhất. Những từng trải của người Trung Quốc thường cho họ
  thấy rằng "Công rồi” không phải lúc nào cũng là cách chọn lựa tốt nhất. Cổ kim trong ngoài, xưa
  nay không phải có rất nhiều vụ việc có lý mười mươi mà vẫn thua kiện đó sao. Tình hình không
  bình thường này có nhiều nguyên nhân khá phức tạp: Có người tính tình nhu nhược không
  dám đấu tranh, có người bị thua vì không có quyền thế, có người thua vì tình người, thua vì
  người ta có quan hệ móc nối... Ngoài ra cũng có những phán quyết của toà án khó thực hiện,
  những vấn đề "Công rồi" mà không xong cũng khá phổ biến. Theo thống kê năm 1979, các vụ
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64