Page 40 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 40

thế rồi ông ấy bắt đầu tìm chỗ, đúng chỗ, nhưng ông ấy rất phân
                vân: không có chỗ; toàn thể quả núi đều được khắc đầy những tên.
                     Ông ấy không thể nào tin được vào mắt mình. Lần đầu tiên ông

                ấy  trở  nên  nhận  biết  mình  là  gì.  Mãi  cho  tới  giờ  ông  ấy  vẫn  nghĩ
                mình là siêu nhân chỉ xảy ra một lần trong hàng nghìn năm. Nhưng
                thời gian là từ vĩnh hằng; ngay cả hàng nghìn năm cũng chẳng tạo
                ra khác biệt gì, biết bao nhiêu chakravartin đã từng xảy ra rồi. Không
                còn chỗ trên quả núi lớn nhất đó trong cả vũ trụ nơi ông ấy có thể
                viết cái tên nhỏ bé của mình lên.
                     Ông ấy quay lại, và bây giờ ông ấy đã hiểu rằng người giữ cổng
                là đúng khi không cho vợ ông ấy và các tướng chỉ huy và tể tướng

                của ông ấy và những người bạn thân thiết khác vào. Cũng tốt là họ
                đã không thấy tình huống này. Họ vẫn có thể tin rằng hoàng đế của
                họ là người hiếm hoi.
                     Ông ấy bảo người giữ cổng vào bên trong và ông ấy nói, "Nhưng
                không còn chỗ nữa!"

                     Người giữ cổng nói, "Đó là điều tôi đã bảo ông. Điều ông phải
                làm là xoá đi vài cái tên và viết tên của ông vào. Đó là điều đã được
                làm; cả đời mình tôi đã thấy điều này được làm, bố tôi thường nói
                điều này đã được làm. Bố của bố tôi - không ai trong gia đình tôi đã
                từng thấy Sumeru trống rỗng, hay còn chỗ nào.
                     "Bất kì khi nào một chakravartin mà tới thì người đó đều phải xoá
                đi  vài  cái  tên và viết tên riêng  của  mình vào. Cho  nên  đây  không

                phải là toàn thể lịch sử của các chakravartins. Nhiều lần nó đã bị xoá
                đi, nhiều lần, nó đã được khắc vào. Ông làm việc của mình đi, và thế
                rồi nếu ông muốn chỉ cho bạn bè mình ông có thể đưa họ vào."
                     Hoàng đế nói, "Không, tôi không muốn cho họ xem và tôi không
                muốn ngay cả việc viết tên mình. Phỏng có ích gì? - một ngày nào
                đó ai đó sẽ tới và xoá nó đi.

                     "Toàn  thể  cuộc  sống  của  tôi  đã  trở  thành  hoàn  toàn  vô  nghĩa.
                Đây đã là hi vọng duy nhất của tôi, rằng Sumeru, quả núi vàng trên
                trời sẽ có tên tôi. Vì điều này tôi đã sống, vì điều này tôi đã liều cả
                cuộc sống của mình; vì điều này tôi đã sẵn sàng giết toàn thể thế
                giới. Và bất kì ai khác cũng đều có thể xoá tên tôi đi và viết tên mình
                vào. Phỏng có ích gì mà viết nó đây? Tôi sẽ không viết tên đâu."
                Người giữ cổng cười to.

                     Hoàng đế nói, "Sao ông lại cười?"
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45