Page 155 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 155
đã tới gần, bằng cách nhìn qua những bụi cây rậm vây quanh nơi trú ẩn ban
đêm của người nghệ sĩ tung hứng, ông có thể nhìn thấy và nghe thấy mọi
thứ xảy ra.
Ngay khi Myfanwy đã chắc chắn rằng người lạ đang ngồi bên ánh lửa
thật sự là nhà nghệ sĩ tung hứng chứ không phải ai khác, nàng trùm khăn
che kín người một lần nữa, len lén tới gần phía sau anh ta, khi anh ta đang
cúi người bên trên lớp than hồng. Rồi dừng lại, nàng gọi với giọng thật khẽ,
“Tôi van xin chàng, hỡi người xa lạ, hãy thương xót một người đang gặp tai
ương lớn.”
Nhà nghệ sĩ tung hứng ngẩng gương mặt mơ màng lên nhìn khắp xung
quanh một cách cảnh giác nhưng cũng đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.
“Tôi van xin chàng, hỡi khách lạ,” giọng nói từ kẻ vô hình lại cất lên,
“hãy thương xót một người đang gặp tai ương lớn.”
Khi nghe thấy thế, dường như lúc này có một luồng băng chạy qua huyết
mạch của người khách lạ, rồi kế đó là lửa. Vì anh ta biết rõ rằng đây là
giọng nói của một người mà so với nàng, tất cả những người khác trên thế
giới đối với anh ta chỉ là con số không. Anh ta cũng biết rằng nàng phải
đứng gần đó, dù trở nên vô hình do khoác tấm khăn choàng của chính anh
ta.
“Tới gần đây, khách bộ hành. Đừng sợ,” anh ta hướng vào bóng tối khẽ
kêu lên. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy nói xem tôi có thể giúp gì cho nàng.”
Nhưng Myfanwy không nhích tới gần thêm nửa bước. Trái lại, nàng hơi
chuyển người về phía cánh trảng, và lúc này giọng nàng vẳng tới anh ta từ
ngọn gió thổi về nam, trở nên xa xăm hơn.
“Có một người đi với tôi,” nàng đáp, “người này đã bị biến hình thành
một con vật, và con vật đó là một con lừa đáng thương. Hãy nói cho tôi
biết, hỡi phù thủy, làm sao tôi có thể đưa ông ấy trở về hình dáng tự nhiên,
và tôi sẽ mang ơn chàng mãi mãi. Vì người mà tôi nói chính là cha của tôi.”
https://thuviensach.vn