Page 153 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 153

Khi thấy thế, bọn cướp kinh ngạc và sợ hãi. Chắc chắn chỉ có một ma
                 thuật mới có thể lý giải cho những cử động không giống loài lừa lạ kỳ như

                 thế. Chắc chắn có một thần linh nào đó đang chiếm hữu con vật và dính

                 dáng vào nó chỉ tổ thiệt thân.

                    May mắn là bàn chân phải của Myfanwy, do sơ suất ló ra khỏi tấm khăn,

                 lại nằm ở phía hông quay về phía ngược với ánh lửa trại của con vật. Vì
                 chắc chắn nếu bọn hung đồ này nhìn thấy những viên đá quý lấp lánh trên

                 cái khóa cài của chiếc giày, sự mê tín của chúng sẽ tan ngay như sương mù

                 buổi sáng, nỗi sợ của chúng sẽ được thay thế bằng máu tham. Chúng sẽ
                 nhanh chóng tóm lấy con lừa và bắt cả người cưỡi để đòi một món tiền

                 chuộc thật cao.

                    Dù sao đi nữa, khi vầng trăng chưa di chuyển nhiều lắm trên hành trình

                 ban đêm của nó, Myfanwy và con lừa có một không hai của nàng đã khuất
                 khỏi tầm mắt an toàn, và bọn cướp cũng đã quay lại với cuộc chè chén của

                 chúng. Myfanwy không thể nói được cái gì đã thôi thúc nàng phải chọn

                 đường này hay đường khác trong những đường ngang nẻo tắt rối rắm của
                 khu rừng. Nhưng mặc dù cha nàng – không dám cất giọng giữa sự im lặng

                 sâu thẳm – thỉnh thoảng lại bướng bỉnh cưỡng lại sợi dây thừng với niềm
                 tin  rằng  những  người  khách  du  hành  đã  chọn  sai  đường  và  đi  lạc  lối,

                 Myfanwy vẫn giữ nguyên hướng đi của mình.

                    Với một cái cọ nhẹ bằng gót chân hay một cái vỗ bằng bàn tay lên cần cổ

                 lông lá của cha mình, nàng cố hết sức để cam đoan và vỗ về ông, “Hãy tin

                 vào con, cha thân yêu, con chắc chắn là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

                    Thế nhưng lòng nàng lại chất đầy nghi ngại. Vì thế khi một ánh lửa lấp

                 lánh hiện ra lấp ló giữa những tàng cây trong khu rừng, tim nàng như mở
                 hội. Nàng đang tiến tới điểm cuối của chặng hành trình. Như thể có một

                 giọng  nói  quen  thuộc  trong  cõi  miền  bí  ẩn  của  tim  nàng  đang  thì  thầm,

                 “Suỵt! Chàng đang ở gần đây!”

                    Nàng rời khỏi tấm lưng lông lá của người cha ngay lúc đó và một lần nữa

                 nói khẽ vào tai ông. “Cha thân mến, hãy kiên nhẫn ở lại đây một lát,” nàng






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158