Page 149 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 149

ngoan cố hiện ra trong mắt; phần còn lại biến mất. Loay hoay mãi ông vẫn
                 không là gì khác hơn một nửa con lừa.


                    Cuối cùng, mệt nhoài hết cả hơi với những nỗ lực này, run lẩy bẩy và
                 rùng mình, và chẳng còn chút tàn tích nào của lý trí trong cái đầu lừa khốn

                 khổ của ông, ông tự xoay quanh mình một lần nữa và đưa răng cắn lấy sợi

                 dây lụa. Nó là hy vọng cuối cùng của ông.

                    Nhưng sợi dây này được dệt từ trí thông minh – thật ra nó chính Rắn

                 thần Khôn ngoan cải trang – khi bị răng của ông chạm vào, nó lập tức biến
                 thành một sợi dây thòng lọng chắc chắn, và trước khi ông có thể lùi lại để

                 thoát khỏi cái thòng lọng của nó hay thậm chí kêu be be cầu cứu, nó đã cột

                 ông vào một cái móc thép lớn trong bệ lò sưởi.

                    Dù sao thì ông cũng đã hí lên: “Hee-haw! Hee-haw!! Hee-ee-ee-ee haw-

                 aw-aw!!!” Tiếng kêu thê thảm kéo dài của ông đã phá vỡ sự im lặng một
                 cách thô bạo đến nỗi âm thanh đó vút lên khỏi những bức tường đá vang

                 vọng và thậm chí xuyên vào cả phòng ngủ của Myfanwy khi nàng đang
                 ngồi trong bóng tối bên cửa sổ, nhìn ra những vì sao, lòng nửa buồn bã nửa

                 hạnh phúc không nói nên lời.

                    Hoàn toàn chấn động với tiếng kêu gọi đáng sợ này, trong giây lát nàng

                 đã xuống tới chân những bậc thềm đá uốn quanh, và đôi mắt nàng bắt gặp

                 một cảnh tượng lạ lùng.

                    Ở đó, trước mặt nàng, trong ánh sáng đỏ hừng của những khúc gỗ đang

                 cháy trong lò sưởi và những cây đuốc trên tường, là hai chân trước, cái cổ,
                 cái đầu, và đôi tai của một con lừa xinh đẹp đã trưởng thành, và ở phía sau

                 nó khoảng một mét không có gì cả. Chỉ một khoảng trống không!

                    Myfanwy tội nghiệp – nàng chỉ có thể xiết chặt đôi bàn tay trong nỗi đớn

                 đau và tuyệt vọng; vì trong đầu nàng không có chút ngờ vực nào về kẻ đang
                 thật sự đứng trước mặt nàng – người cha yêu dấu của nàng. Và trên mặt

                 ông là một nét giận dữ, van nài, xấu hổ và sững sờ mà không bao giờ con

                 người từng thấy trên vẻ mặt của loài lừa trước đó. Khi nhìn thấy nàng, con
                 vật càng lôi một cách giận dữ sợi dây thòng lọng và lắc lư đôi vai bờm






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154