Page 154 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 154

van xin ông, “đừng rời nửa bước khỏi nơi cha đang đứng, vì mọi thứ đều
                 nói với con rằng người khách lạ của chúng ta giờ đây không còn xa lắm, và

                 không có người nào trên trái đất, thậm chí không có một sinh vật đang sống

                 nào được nhìn thấy cha trong lớp cải trang đáng buồn và khó coi này. Con
                 sẽ đi nhanh để chắc chắn rằng ánh lửa mà con nhìn thấy qua bụi rậm đằng

                 kia là của chàng ta chứ không phải của ai khác. Và con sẽ mang theo tấm

                 khăn để phòng trường hợp rủi ro. Trong lúc đó xin cha ở yên bên dưới bóng
                 cây  sồi  này,  đừng  nhúc  nhích  trừ  phi  cha  mệt  quá  sau  chuyến  đi  dài  và

                 muốn nằm nghỉ một lúc trên thảm cỏ mềm hơn trong bóng râm dưới bụi
                 hoa hồng đằng kia, hay để tắm táp cho khoẻ ở con suối mà con nghe tiếng

                 chảy róc rách ở cái thung lũng nhỏ kia. Trong trường hợp đó, con cầu xin

                 cha hãy quay trở về đây kiên nhẫn chờ đợi và câm nín như đá. Vì dù cha có
                 giọng nói nhỏ nhẹ, cha thân yêu, cái cổ dài và và bộ răng to đó sẽ không

                 thừa nhận nó.”

                    Và cha nàng, như không thể chịu đựng những bất hạnh của mình lâu hơn

                 nữa dù với bộ lông dày đang khoác trên người, há miệng ra như muốn rên
                 to một tiếng. Nhưng rồi ông tự kềm chế được và chỉ thở dài, trong lúc một

                 con cú chợt rúc lên tiếng gọi ban đêm của nó như để đáp lời. Vì đã trải qua

                 giờ  cuối  cùng  trong  một  cơn  mơ  màng  sâu  sắc  và  đau  khổ,  con  lừa  tội
                 nghiệp giờ đây đã có lại phần nào lý trí và sự minh mẫn của con người.

                 Nhưng dù ánh mắt thật đáng thương, ông vẫn nở một nụ cười theo kiểu của

                 giống lừa như thể để hứa với Myafanwy, lúc này đang đứng cạnh ông, tấm
                 khăn mỏng trong tay, nét mặt sáng ngời như tuyết bên dưới ánh trăng.


                    Sau khi đã chắc chắn rằng mọi sự đều ổn thỏa cho tới khi mình quay lại,
                 Myfanwy hôn lên đôi lông mày của cha nàng, và với tấm khăn trong tay,

                 nàng nhẹ nhàng đi về hướng ánh lửa bập bùng.

                    Chao ôi, dù vị lãnh chúa thật sự khao khát dòng nước mát đang reo lên

                 bài ca róc rách từ cái thung lũng bên dưới, ông không thể tự kềm chế bản

                 thân khi nàng vắng mặt, và không lưu tâm tới lời hứa câm lặng của mình,
                 ông đi theo con gái ở một khoảng cách xa xa khi nàng đang tới gần ánh lửa,

                 bộ móng guốc của ông hầu như không phát ra tiếng động trên nệm cỏ. Khi





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159