Page 157 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 157

mang tính chất lừa nhiều hơn tính chất người, việc nhìn thấy đám lửa khiến
                 cho ông chựng lại mất tinh thần, và ông không thể làm gì khác hơn là giơ

                 chân trước cào xuống đất, ngẩng cái mũi mềm và nhe bộ răng lấp lánh lên

                 bầu không khí ban đêm, chấm dứt cơn thịnh nộ và sự thách thức của mình
                 ở cách đống lửa khoảng hai chục bước chân.


                    Chàng phù thủy trẻ, vốn có bản tính lịch thiệp cũng như can đảm, không
                 làm gì ngoài việc quay đầu nhìn con vật đang giận dữ, rồi lại quay nhìn

                 Myfawy lần nữa. Nàng đứng hơi cúi đầu, lệ rưng rưng trên khoé mắt; một

                 phần vì đau khổ vì sự thất hứa của cha nàng và sự nhục nhã mà ông ta tự
                 chuốc lấy cho mình, phần vì vui mừng rằng sự bất hạnh của họ sẽ chóng

                 qua và bây giờ nàng đã trở thành đồng bạn với người khách lạ, kẻ vô tình là
                 nguyên nhân của tất cả mọi chuyện này.


                    “Đừng sợ,” anh ta nói, “ma thuật đã biến đổi người cha cao quý của nàng
                 thành một sinh vật có bản tính dễ bảo, kiên nhẫn và nhún nhường hơn bất

                 kỳ loài nào khác trên thế giới cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại hình

                 dáng tự nhiên của ông ấy.”

                    “Ồ,  vậy  thì,  chàng  ơi,”  cô  gái  đáp,  “chắc  chắn  rằng  cha  tôi  sẽ  mong

                 muốn  tặng  cho  chàng  một  món  quà  nhỏ  bất  kỳ  nào  trong  khả  năng  của
                 chúng tôi để ghi nhận lòng tốt của chàng. Bởi vì, như ông ấy biết rõ, ông ấy

                 đã tự mình ăn trái táo xanh bùa chú chứ không do ai thúc giục hay lừa dối.
                 Ngoài ra, tôi cầu xin chàng hãy tha thứ cho tôi vì trước tiên đã đánh cắp trái

                 táo đó, rồi sau đó là quả bóng vàng và sợi dây lụa từ không trung.”

                    Nhà nghệ sĩ tung hứng quay lại và nhìn Myfanwy một cách lạ lùng. “Tôi

                 chỉ ao ước một điều duy nhất trong toàn thể vũ trụ đầy sao này,” anh ta đáp.

                 “Nhưng tôi sẽ không hỏi xin ông ấy, vì đó không phải là thứ ông ấy có thể
                 cho. Đó là cầu xin sự tha thứ của chính nàng, tiểu thư ạ.”


                    “Tôi tha thứ cho chàng!” nàng kêu lên. “Ôi chao, cha tội nghiệp của tôi!”

                    Nhưng khi nàng nói thế, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên nét mặt của

                 nàng, và đôi mắt nàng hướng về con vật đang đứng một vài bước bên ngoài
                 rìa của quầng ánh sáng do đống lửa phát ra. Lúc ấy nó đang đánh hơi bầu






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162