Page 162 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
        P. 162
     thế:  luôn  nhìn  chòng  chọc  xuống  căn  phòng  ăn  rộng  lớn  và  mọi  thứ  có
                 trong đó, thế nhưng có vẻ không thích thú gì nó cho lắm.
                    Thêm nữa, ông nội nó luôn luôn có vẻ như thể đang sắp sửa đưa cái đồng
                 hồ lên để coi giờ; và Jean Elspeth có một ý tưởng lạ lùng rằng, nếu có bao
                 giờ ông làm được việc đó, những chiếc kim đồng hồ chắc chắn phải chỉ
                 mười hai giờ kém mười lăm. Nhưng cô không thể nói thêm với bạn là vì
                 sao. Cô chỉ có thể nói với bạn lý do vì sao cô thường đếm từng muỗng cháo
                 yến mạch, hay vì sao cô cảm thấy sung sướng hơn khi muỗng cháo cuối
                 cùng là một con số lẻ.
                    Chân dung của cha cô vẽ một người đàn ông ít to lớn bệ vệ hơn ông nội
                 cô. Ông có nước da ngăm, đang mỉm cười, và không có ria. Jean Elspeth rất
                 yêu ông. Mỗi sáng khi cô ăn điểm tâm xong (và nếu không có ai nhìn) cô sẽ
                 kín đáo vẫy cái muỗng về phía ông, như thể ông sẽ hài lòng khi nhìn thấy
                 cái đĩa trống của cô.
                    Chân dung mẹ cô được treo ở một bên chân dung ông nội. Và điều lạ
                 lùng ở bức tranh này là nếu bạn nhìn đủ lâu, bạn không thể không nhìn thấy
                 – như thể đó là một hồn ma – khuôn mặt nhỏ nhắn của bà đang nhìn vào
                 bạn từ bức tranh, giống như một con khỉ đuôi sóc trong sở thú nhìn ra khỏi
                 cái  chuồng.  Jean  Elspeth  đã  khám  phá  ra  điều  này  khi  cô  mới  lên  bảy,
                 nhưng Euphemia và Tabitha thì chẳng bao giờ chú ý tới chuyện đó.
                    Họ  biết  họ  ít  giống  mẹ  (bà  từng  là  Hoa  khôi  trường  Reeks
                 MacGillicuddy ở thị trấn Kelso) hơn là giống ông nội. Và họ cực kỳ tự hào
                 về điều đó. Còn về phần Jean Elspeth, họ nghĩ cô không giống bất cứ người
                 nào trong gia đình. Thật ra, Euphemia đã từng nhiều lần nhận xét rằng Jean
                 Elspeth có “phẩm cách cao đẹp”, còn Tabitha thì bảo “nó hẳn phải là một
                 ‘đứa bé đánh tráo’”     [21] . Ngay cả bây giờ, khi họ đã là những quý cô lớn
                 tuổi, họ vẫn luôn luôn đối xử với cô như thể cô chỉ là một đứa trẻ con, dù,
                 nói cho cùng, Jean Elspeth chỉ kém Tabitha có năm tuổi.
                    Nhưng trông cô thật là khác biệt! Vì trong khi Tabitha có một gương mặt
                 dài giống như mặt của một con kỳ lân, với mái tóc màu lông chuột và đôi
                                                                                                     https://thuviensach.vn
     	
