Page 167 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 167

không. Thật sự, thường là cha của các tiểu thư nhà MacKnackery không lấy
                 lại tiền của mình được.


                    Và bây giờ – nhiều năm dài sau cái chết của ông – điều tệ hại nhất đã ập
                 tới. Bốn viên luật sư buộc phải đột ngột báo cho các tiểu thư MacKnackery

                 rằng hầu như mọi khoản tiền dành dụm được của người ông đã đội nón ra

                 đi; rằng vàng ròng của họ đã biến mất như một đám sương mù trong một
                 buổi bình minh tháng Sáu.


                    Họ phải làm quen với việc ngày càng ít giàu hơn; nhưng đó là một việc
                 rất khác với việc đang trở nên nghèo một cách đáng báo động. Đó là sự

                 khác biệt giữa một con chuột có một mẩu pho mát béo ngậy và một con

                 chuột chỉ có một mẩu vỏ bánh mì.

                    Trước khi đọc, Euphemia đã đeo cặp kính kẹp mũi lên. Khi cô đọc, cuộc

                 sống dường như thoát dần khỏi gương mặt già nua tội nghiệp của cô, chỉ để
                 lại sự lạnh giá và màu xám xịt. Cô đọc cho tới từ cuối cùng, rồi với một bàn

                 tay  run  lẫy  bẫy  cô  tháo  cặp  kính  khỏi  mũi  và  đưa  lá  thư  cho  Tabitha.
                 Tabitha vẫn còn có thể đọc với mắt trần. Đôi mắt long lanh của cô nhanh

                 chóng đảo qua lại trên lá thư, rồi cô đặt nó xuống. Gương mặt cô không tái

                 đi, mà đỏ bừng và hơi sưng lên. “Thế là hết, Euphemia,” cô nói.

                    Sáng hôm ấy, Jean Elspeth ngồi quay lưng vào những bức chân dung, và

                 lúc này đang tóp tép nhai một lát bánh mì nướng trét mứt cam Tô Cách Lan
                 (do bà O’Phrump, đầu bếp làm). Cô đã quan sát một con chim chìa vôi đuổi

                 theo những con ruồi qua thảm cỏ xanh mượt trên hàng hiên đá trắng. Rồi
                 ánh mắt cô lạc tới đường vạch xanh mờ của những dãy đồi xa xinh đẹp, dãy

                 Grumpy, và tâm trí cô đã trượt vào một giấc mơ ngày.

                    Những lời của Tabitha, “Thế là hết, Euphemia,” đã phá vỡ giấc mơ ngày

                 hôm đó, như thể tiếng kêu vang của một cây kèn trompet.

                    Cô nhìn quanh với sự kinh ngạc, và nhìn thấy hai người chị, Euphemia

                 và Tabitha, đang ngồi đó trên ghế, cứng đờ và lạnh giá như hai pho tượng

                 đá. Không chỉ thế, chuyện này không phải bất thường cho lắm, mà cả hai
                 còn trông có vẻ rất là không ổn. Rồi cô chú ý tới lá thư. Và biết ngay đó






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172